Chương 36: (Vô Đề)

Giang Vi Phong phủ người qua, vừa hay chú ý đến mái tóc đen nhánh của cô gái trước mắt, cô tùy tiện vấn lên thành một búi nhỏ, còn có cảm giác hơn so với những mái tóc của mấy cô người mẫu cất công tạo hình khi đứng trước ống kính.

Anh cố ý nhấc bước chân tiến sát hơn về phía trước. Anh tiến một bước, cô lùi một bước, chẳng được mấy bước cô đã hết đường lui rồi.

Tai Lâm Giáng từ màu trắng chuyển sang màu hồng rồi thành đỏ chót.

Giống như mặt trăng lặn xuống, mặt trời nhô lên vậy.

Tâm trạng Giang Vi Phong tốt hơn ban nãy nhiều rồi.

Thang máy chẳng mấy chốc đã xuống đến tầng một.

Giang Vi Phong đi ra trước Lâm Giáng một bước.

"Ngày kia tôi có thời gian." Giang Vi Phong đứng vững trước cửa thang máy.

Lâm Giáng hiểu ra: "Cậu chọn địa điểm?"

"Cậu chọn đi, chẳng phải mẹ cậu mở nhà hàng sao? Ai có thể hiểu chuyện ăn uống hơn cậu chứ?" Giang Vi Phong cười.

Lâm Giáng gật đầu, nói: "Vậy, liên lạc sau nhé."

Giang Vi Phong gật đầu, xoay xoay chìa khóa xe trong tay: "Được, cậu lên nhà đi, tôi đi đây."

Lâm Giáng chắp tay sau lưng đứng thẳng, ngoan ngoãn chào anh: "Tạm biệt."

Giang Vi Phong dùng giọng mũi đáp "ừ" một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Lâm Giáng đứng nguyên tại chỗ dõi theo bóng lưng dần dần biến mất trước mắt của anh, tấm lưới vô hình bao lấy cô cũng dần tiêu tan theo hương thuốc lá và vị mưa nhàn nhạt ấy, cùng nhau rời đi.

Có lẽ... trên thế giới này thật sự có con cá, khao khát được sa vào lưới.

Hôm đó là hạ tuần tháng năm.

Chim én hót líu ríu, tường vi nở rộ.

Hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Giáng vẫn không quyết định được.

Không phải chọn nhà hàng. Mà là...

Mặc đồ gì.

Cô lưỡng lự rồi gọi điện thoại cho Vương Giai Thiến, Vương Giai Thiến bận bịu việc shop vừa về hàng mới, bởi vì chuyện công việc mà đang cãi nhau với Tần Chiếu, Lâm Giáng cũng không tiện làm phiền cô, nên vội vàng cúp điện thoại, xong rồi lại bắt đầu do dự.

Mãi đến chiều tối cô mới quyết định ra ngoài đi mua sắm.

Người trong trung tâm thương mai rất đông, Lâm Giáng đi từng cửa hàng từng cửa hàng một, cô thử mấy bộ quần áo đều không vừa ý bộ nào.

Nhìn đến hoa mắt chóng mặt, rồi cô bèn đi chọn túi xách. Mấy nhân viên của cửa hàng cao cấp ai cũng y hệt thần đồng, trình độ đánh giá người khác đều là tự học mà thành, chỉ cần liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Lâm Giáng liền biết được cô có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, rồi dựa theo đó giới thiệu mặt hàng cho cô.

Cuối cùng Lâm Giáng nhìn trúng một chiếc túi xách màu trắng.

Nhân viên không giấu nổi sự vui mừng cười toe toét đến tận mang tai, nói mắt nhìn của cô tốt, lại giả vờ thuận miệng nhắc thêm một câu: "Tiểu thư, chiếc túi này của cô rất là hợp với một bộ váy liền trong cửa hàng của chúng tôi đấy."

Lâm Giáng lập tức có hứng thú, theo chân nhân viên đến ngắm váy.

Đó là một chiếc váy dài màu trắng ngà giống hoa pha lê, nhìn từ xa kiểu dáng quả thực rất đẹp, cô bảo nhân viên lấy xuống cho mình mặc thử.

Lúc nhân viên lấy váy xuống, Lâm Giáng tranh thủ đưa mắt ngắm thêm mấy bộ váy khác trong cửa hàng, đúng lúc ấy bên ngoài cửa kính có một người phụ nữ mặc một bộ đồ màu tím đánh rơi chiếc chìa khóa, cô ta cúi người xuống nhặt, lúc ngồi xuống ánh mắt của Lâm Giáng trùng hợp nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!