Lâm Giáng ổn định lại nhịp tim, không nhanh không chậm đi đến trước cửa khu chung cư, cô lấy thẻ ra quẹt mở cổng đi vào trong khu chung cư, lúc rẽ vào trong toà nhà cô còn liếc mắt lén nhìn khoảng đất trống cách đó không xa, chiếc xe vừa mới rời đi.
Một cơn gió thổi qua, thổi sạch dấu vết ẩm ướt còn sót lại trên mặt cô, lần đầu tiên Lâm Giáng cảm nhận được thứ gọi là "thời gian hiền giả*".
*Thời gian hiền giả: Trong văn hóa mạng xã hội, nó là cụm từ chỉ tình huống một người sau khi trải qua những giây phút thăng hoa thì đột nhiên tĩnh tâm lại, lập tức sở hữu khả năng phán đoán cực kỳ khách quan và bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống và bước vào trạng thái của những triết gia chân chính, không vướng ham muốn.
Thang máy dừng, cô chầm chậm thong thả tiến vào, đúng lúc ấy Từ Danh Quyên gọi điện thoại đến, hỏi cô: "Con đến nhà chưa?"
Lâm Giáng đáp câu "Rồi ạ.", lòng chất chứa đầy tâm tư.
Bên Từ Danh Quyên rất ồn ào, hình như Lâm Vĩ đang giúp ông ngoại tắm rửa, hỏi Từ Danh Quyên nên đổi sang bộ đồ ngủ nào, Từ Danh Quyên không rảnh để ý đến ông ấy, tâm tư bà lúc này đều đang đặt ở chỗ Lâm Giáng: "Cậu ấy, con quen chàng trai kia từ khi nào thế?"
"Trước kia là bạn học ạ." Mí mắt Lâm Giáng giựt giựt.
"Nhìn cũng đẹp trai ghê đấy nhỉ, dáng người cao ráo..." Từ Danh Quyên lẩm bẩm.
Lâm Giáng cười: "Mẹ à, đừng quan tâm đến người khác nữa, quan tâm đến con thôi còn chưa đủ à."
"Mẹ đâu có quan tâm đến người khác, mẹ đang quan tâm tới con đấy chứ."
Từ Danh Quyên thở dài một hơi, nụ cười của Lâm Giáng chầm chậm đính trên khóe môi, may mà bên kia Lâm Vĩ lại bắt đầu lên tiếng, Từ Danh Quyên lúc này mới chuyển chủ đề sang hướng khác: "Thôi được rồi, con mau về nhà nghỉ ngơi đi, mẹ ra xem xem bố con gọi bảo gì mẹ."
Lâm Giáng vừa hay cầm thẻ mở cửa nhà, đáp lại một câu "vâng", sau đó đi hai ba bước liền vào tới phòng ngủ, ném bản thân ngã ra giường.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lóe, lúc này màn đêm đã buông xuống phủ kín khắp nơi rồi.
Trong màn đêm, nơi hội trường phong nguyệt với ánh đèn xanh đỏ lập lòe, thanh sắc lan ra khắp nơi.
Giang Vi Phong trốn trong bầu không khí náo nhiệt ấy, chuốc cho bản thân ba ly rượu.
Cố Tường cân nhắc một hồi rồi quyết định lên tiếng: "Có chuyện gì thế?"
Giang Vi Phong không mặn không nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện.
"Không đúng, tại vì sao chứ? Bình thường đều là tôi quấn lấy cậu, kéo cậu ra ngoài chơi, hôm nay làm sao thế? Đang đêm đang hôm đột nhiên dựng gối anh em dậy?" Cố Tường quan sát một lượt dáng vẻ của Giang Vi Phong, tay vỗ vỗ trên vai người đàn ông.
"Cậu còn nhớ 38.6 độ C không?" Giang Vi Phong lại nhấp một ngụm rượu, do dự một chút mới mở miệng.
Lần này đến lượt Cố Tường lưỡng lự, nhớ kỹ lại sau đó mới trừng to mắt "à" một tiếng, hỏi: "Sao vậy, cậu đây là đang hồi tưởng về thanh xuân đấy à?"
Giang Vi Phong nheo mắt: "Hình như tôi tìm thấy cô ấy rồi."
"Hửm." Cố Tường nuốt một ngụm nước bọt làm cho yếu hầu chuyển động, lại kinh ngạc hỏi: "Cũng phải bảy tám năm rồi nhỉ, cũng gập ghềnh li kỳ ghê."
Giang Vi Phong cười nhạo: "Không đến mức đó."
"Không phải, người đó là ai thế? Có xinh không?" Cố Tường nổi hứng.
Giang Vi Phong không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Tường nhất quyết không tha: "Xem cái bộ dạng này của cậu, sao nào, có phải cô ấy rất đẹp không, khiến cậu động lòng xuân rồi?"
Thì ra một đốm lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi cả cánh đồng.
Anh lấy một điếu thuốc và cầm chiếc bật lửa ở trên bàn lên, châm lửa xong, đột nhiên vô tâm vô phế nở một nụ cười hết sức xán lạn với Cố Tường...
"Cút đi."
Mấy ngày sau đó, Lâm Giáng đều rất bận rộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!