Chương 34: (Vô Đề)

Phải đến ngày hôm sau Lâm Giáng mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Giang vi Phong, cô bối rối không biết giải quyết thế nào, cô dụi dụi mắt mới phát hiện ra mình không bị hoa mắt.

Tim cô càng không chịu thua kém mà đập loạn lên...

Anh, vậy mà lại, chủ động, gọi điện thoại, cho cô...

Lâm Giáng đột nhiên giống như là đứng trước một mê cung.

Cô trầm tư suy nghĩ.

Đầu ngón tay vuốt nhẹ ốp điện thoại, cô nghĩ một lúc lâu mới gọi lại cho anh.

Lúc đó là khoảng hơn bảy giờ sáng, tiếng chuông điện thoại rung phá vỡ căn phòng yên tĩnh, Giang Vi Phong buồn bực xoay người, mơ hồ đưa tay sờ loạn dưới gối, nhắm mắt nhận điện thoại: "Alo?"

Giọng nói vừa khàn bừa biếng nhác, nghe phát liền biết ngay là chưa tỉnh ngủ.

"Xin lỗi, có phải tôi gọi đến sớm quá rồi không?" Lâm Giáng nhẹ nhàng hỏi anh.

Giang Vi Phong nhắm mắt nín thở ngây người mất mấy giây, phút chốc liền mở to mắt ra, cơn buồn ngủ nháy mắt liền tiêu tan hết sạch.

"Tối hôm qua điện thoại của tôi hết pin, sáng sớm mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cậu, ban nãy mới sạc pin..."

Cô giải thích, giống như là sợ quấy rầy anh, giọng cô nhỏ đi vài phần, như có cọng lông vũ đang cọ bên vành tai anh, mỗi lần cô hít thở đều giống như là đang thổi khí vào tai anh, khiến người anh run lên khô nóng.

"Không có gì đâu, dì Trịnh muốn mời cậu tới nhà ăn bữa cơm." Đáy mắt anh bỗng chốc sáng trong, chỉ là trong cổ họng vẫn còn khàn khàn.

Đầu giây bên kia cô trầm mặc một lúc, anh cũng không gấp, đợi cô trả lời.

Qua mấy giây yên tĩnh, nghe loa điện thoại truyền tới giọng nói...

"Được."

Giang Vi Phong liền cười: "Khi nào thì cậu rảnh?"

"Sáng hôm nay có tiết, thời gian còn lại đều rảnh cả."

"Vậy à..." Giọng anh lười biếng, "Vậy buổi tối tôi đến đón cậu."

Lâm Giáng nghe anh nói đến đón mình, không biết vì sao lại cảm thấy có chút an tâm, cô giương cao khóe môi cười.

"Cậu cười cái gì?" Anh hỏi.

"Tôi không cười." Cô sững người, có cảm giác quẫn bách như là lên lớp làm việc riêng bị giáo viên bắt được.

Cô vừa dứt lời, mặt liền đỏ lên.

Ai cũng biết giấu đầu lòi đuôi.

Người ở đầu bên kia điện thoại tim khẽ cứng lại, ba chữ mà cô nói nghe cực kỳ giống như đang làm nũng.

Tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ: "Vậy buổi tối tôi đến đón cậu nhé?"

Cô đáp: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, giọng nói mềm mại của cô vẫn quẩn quanh bên tai anh, làm cho cả bên tai phải của anh đều tê dại, giống như một tia lửa châm ngòi khiến anh nháy mắt liền bộc phát.

Ngọn lửa bùng cháy trong tích tắc.

Giang Vi Phong đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cười nhạo bản thân mình chẳng khác gì một thằng nhóc mới lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!