Chương 31: (Vô Đề)

Sau đó đến tiết mục Lý Na tung hoa, khi đếm ngược 3, 2, 1 xong cô ấy lại chần chừ không hành động, cuối cùng trong sự mong đợi của tất cả mọi người, cô ấy mang hoa đặt vào tay Lâm Giáng.

Lý Na mỉm cười nhẹ nhàng, không còn một chút dáng vẻ phừng phừng khí thế như trước kia nữa: "Lâm Giáng, nếu như hôm nay Hà Lai cũng đến thì hai cậu còn có thể tranh hoa cưới với nhau, nhưng hôm nay cô ấy không có mặt, vậy nên bó hoa này là dành cho cậu."

Đó là một bó hoa hồng lớn vô cùng rực rỡ, Lâm Giáng cẩn thận nhận lấy, sắc đỏ của đóa hoa chiếu hồng lên mặt cô, cũng chiếu hồng lên khóe mắt cô, cô nước mắt vòng quanh: "Đẹp quá đi, cảm ơn cậu."

Lý Na dang tay ôm cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Phải hạnh phúc đấy nhé.", Lâm Giáng trả lời: "Cậu cũng vậy."

Tiếp đó Lâm Giáng ôm theo bó hoa vừa to vừa nặng âm thầm rời khỏi tiệc cưới.

Hà Lai gọi video đến, Hà Lai ở Hồng Kông cũng quen một người bạn trai, cuộc sống vô cùng ngọt ngào, cô nhìn bó hoa đỏ rực Lâm Giáng cầm trên tay nhịn không được khuyên cô cũng phải mau chóng tìm đối tượng.

Lâm Giáng vội ngắt điện thoại, ngồi trong một góc khuất, ngây người nhìn bó hoa mình đang ôm.

Cô đối diện với những bông hoa, lộ ra sự hồn nhiên hiếm có, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu như mày thực sự linh nghiệm, vậy bây giờ lập tức đem Giang Vi Phong đến trước mắt tao đi."

Cô vừa mới dứt lời, còn thật sự đưa mắt quan sát khắp bốn phía.

Không có động tĩnh gì hết.

Cô thầm cười nhạo bản thân vô cùng nhàm chán.

Sau đó lại khẽ cười với bó hoa: "Mày chẳng linh nghiệm chút nào cả, đồ lừa đảo."

"Nói ai là đồ lừa đảo thế?"

Đằng sau bỗng thình lình vang lên một giọng nói của đàn ông, khiến Lâm Giáng giật mình hoảng hốt.

Cô giống như lúc ngồi trên lớp học đột nhiên bị giáo viên gọi tên vậy, hoảng loạn đứng dậy, Lâm Giáng mở to mắt nhìn người trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn bó hoa mình đang ôm trong lòng, không chắc chắn hỏi: "Giang Vi Phong?"

"Sao cậu lại ở đây?" Giang Vi Phong nheo mắt hỏi.

"Bạn của tôi kết hôn." Lâm Giáng cố gắng trấn định nói, lại hỏi: "Cậu thì sao?"

Giang Vi Phong huơ huơ hộp thuốc lá trong tay: "Tôi đến đây chụp ngoại cảnh vừa xong, ra ngoài hút điếu thuốc."

Lâm Giáng gật đầu, nhìn chằm chằm xuống mũi chân không biết nên nói gì, Giang Vi Phong hờ hững châm một điếu thuốc, ánh mắt dường như bị làm khói che lấp mất.

"Cậu không lạnh à?" Anh ung dung nhìn về phía cô.

Lâm Giáng lập tức nhìn xuống bộ váy liền màu xanh khói mình đang mặc, anh không nói đến thì chẳng sao, hễ nhắc đến cái cô thực sự cảm thấy hơi lạnh: "Một chút... Vậy tôi vào trong trước đây."

Anh gật đầu, nhưng lại chắn trước mặt cô không có ý định nhường đường: "Lát nữa cậu về kiểu gì?"

Lâm Giáng ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Về bằng cách nào?" Anh lại hỏi thêm một lần nữa, ngữ khí không chút gợn sóng.

"Thì... chắc là tùy tiện theo xe của người khác về thôi." Lâm Giáng chỉ chỉ tay lên lầu trên, có chút không biết phải làm thế nào.

Giang Vi Phong nhàn nhạt đáp "ừ" một tiếng: "Tôi đưa cậu về, tiện đường."

Lâm Giáng triệt để ngơ ngác: "Hả?"

Hai giây sau mới nhận ra, khách khí nói: "Không cần phiền vậy đâu."

"Đã bảo là tiện đường mà." Anh nhìn khuôn mặt của cô gái, lại như thờ ơ không có gì.

"À... chắc khoảng chưa đến hai tiếng nữa là xong." Lâm Giáng không làm ra vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng nữa, nhưng vẫn ấp úng trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!