Lâm Giáng ngạc nhiên, mặt nhất thời nóng lên, cô ngước mắt nhìn anh, vô thức bày ra vẻ mặt bực bội.
Giống như con mèo nhỏ bị chọc giận vậy.
Anh đỗ xe bên lề đường, thoáng chốc liền nhìn thấy hết biểu cảm của cô, hời hợt nói một câu: "Cậu nhìn tôi chằm chằm thế làm gì?"
Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Giáng thu lại vuốt mèo của mình.
Lâm Giáng cực kỳ lúng túng, vội cúi thấp đầu: "Tôi không có."
Giang Vi Phong nghe xong liền nhàn nhạt cười, nhàn nhã nhìn cô gái trước mắt mình, Lâm Giáng cảm thấy có ánh mắt đang đính chặt lên người mình, chỉ đành ngập ngừng ngước mắt lên nhìn anh.
Nhưng đúng lúc ấy, người đàn ông lại bất ngờ nghiêng người nhướn về phía cô.
Mùi hương trên người anh giống như một tấm lưới đang giam cô lại, Lâm Giáng kinh sợ, tay cứng đờ đặt trước ngực, cô không dám hít thở mạnh.
Sau đó, "Cạch" một tiếng.
Anh tháo dây an toàn của cô ra.
Lâm Giáng hoảng hốt không có dấu hiệu hoàn hồn, Giang Vi Phong lại mở cửa sổ xe ra, tiệm cắt tóc bên ngoài đang phát bài "Thích anh" của Đặng Tử Kỳ, giọng nói của anh bị bài hát át nhỏ: "Tôi quên không nói với cậu, dây an toàn ở chỗ cậu ngồi rất khó tháo."
Mặt Lâm Giáng nóng như lửa đốt, cô không dám nhìn anh, đưa tay mở cửa xe: "Ừm, hôm nay làm phiền cậu rồi, cảm ơn nha."
Cô lắp bắp nói từ này vấp từ kia, còn chưa nói xong đã vội xuống xe, nửa câu sau bị chặn mất khi cánh cửa xe khép lại.
Cô gần như chạy khỏi nơi đó, Giang Vi Phong xuyên qua cửa kính xe nhìn bóng cô gái quẹt thẻ mở cổng khu chung cư Hạnh Phúc, trông cô như một con thỏ ướt át đang thục mạng chạy trốn.
Đợi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, ánh mắt anh mới dời qua nhìn lên bốn chữ "Chung cư Hạnh Phúc" trước cổng tiểu khu.
Anh ngồi trong xe châm một điếu thuốc, rồi lấy điện thoại ra gọi.
"Đưa con bé về rồi à?" Giọng nói của Trịnh Bình truyền đến.
Giang Vi Phong đáp một chữ "vâng" xong, sau đó hỏi: "Hôm qua chẳng phải dì bảo con đến đón sau đó chào hỏi với cô ấy là được rồi, sao hôm nay lại biến thành dì đột nhiên có hẹn, để con đưa cô ấy về nhà thế?"
Trịnh Bình cười: "Dì mà không đột nhiên có hẹn, thì làm sao mà tạo cơ hội cho hai đứa được?"
Giang Vi Phong trầm mặc.
"Con có ý với Lâm Giáng?" Trịnh Bình hỏi.
Giang Vi Phong nhả ra một làn khói, cười: "Vâng."
"Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên con có việc nhờ dì, dì đoán ngay được là con nhìn trúng người ta rồi." Trịnh Bình cười, lại hỏi, "Bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Không biết nữa." Trong xe vẫn còn đọng lại mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh cong cong khóe môi.
Trịnh Bình thở dài một hơi: "Dì ấy à, đầu óc không tốt, chuyện của con với Lâm Giáng mà thành thì dì cũng mừng thay."
Tiệm cắt tóc bên cạnh đổi sang một bài hát tiếng Anh, ánh mắt Giang Vi Phong thâm trầm, chậm rãi nói ra thỉnh cầu của mình, đầu dây bên kia truyền tới một trận cười vui vẻ.
Lâm Giáng thật sự không hiểu mình đã lên lầu bằng cách nào, cô chỉ biết vào đến cửa liền thở hổn hển, chân cô mềm nhũn.
Cô dựa vào cửa ngồi bệt xuống, đưa tay lên sờ sờ mặt mình, không hề nóng, cô ôm mặt chau mày lại, hồi tưởng lại từng cảnh xảy ra ban nãy, không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Hình như anh đã thay đổi rồi.
Lâm Giáng lắc lắc đầu, cô càng nguyện ý tin rằng là do bản thân mình nghĩ nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!