Chương 29: (Vô Đề)

Hôm nay Lâm Giáng buộc tóc đuôi ngựa thấp, cô mặc một chiếc quần bò màu đen đơn giản, bên trên là chiếc áo len bó người màu đen, làm lộ ra đường cong duyên dáng, vòng ngực và đường hông đều hoàn hảo, ánh mắt Giang Vi Phong kéo căng.

"Được rồi, không nói chuyện với mẹ nữa, Thẩm Yến lái xe đến rồi."

Cô gái không nói được mấy câu liền cúp điện thoại. Phía xa có một chiếc xe Mercedes đi đến, dừng lại cạnh chỗ cô đứng, cô mở cửa cúi người ngồi vào trong.

Chiếc ô tô rất nhanh đã rời đi, đèn ở đuôi xe sáng lên chiếu thẳng vào mắt Giang Vi Phong.

Chẳng mấy chốc Cố Tưởng cũng quay lại, hỏi anh: "Bây giờ vẫn sớm, đến Đảo Xanh không?"

Giang Vi Phong âm trầm rít một hơi thuốc, hai má hóp lại.

Khói thuốc lượn lờ, ánh mắt anh đen tối, không đáp lại Cố Tường.

Mấ giây sau, Cố Tường kinh hồn bạt vía khiếp sợ thắt dây an toàn, chiếc xe lao nhanh như gió.

Tối đó, Giang Vi Phong uống rất nhiều.

Giữa lúc đó có người phụ nữ đến mời rượu anh, Cố Tường trêu anh diễm phúc không cạn*, Giang Vi Phong cực kỳ chán ghét bộ mặt tô chát hàng tấn phấn của người phụ nữ kia, cười từ chối.

*Diễm phúc không cạn: chỉ người đàn ông có duyên với phụ nữ, có số đào hoa

Người phụ nữ mắng anh không hiểu phong tình.

Nửa đêm anh tỉnh vì rượu, ngoài cửa sổ đã tảng sảng bốn giờ, thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ, phía xa xa là một mảng trời màu xanh âm u lạnh lẽo.

Anh nghĩ...

Lâm Giáng, cuối cùng cũng gặp được nhau rồi.

Một tuần sau Lâm Giáng nhận được thông báo từ "J&J": Offer thất bại.

Nói ra cũng trùng hợp, trong cùng một ngày đó, cô Thành gọi điện tới hỏi cô có đồng ý đến dạy ở trung tâm không, dạy cho học sinh lớp cấp hai, chỉ cần lên lớp mỗi tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu và sáng thứ bảy, chủ nhật hàng tuần.

Lâm Giáng lưỡng lự lúc lâu, vẫn là Thẩm Yến động viên cô.

"Lúc đầu cậu học ngày học đêm để theo bằng được chuyên ngành phát thanh của mình, không được bỏ phí, lên lớp không mất nhiều thời gian đâu, có thời gian rảnh rỗi không bằng tự mình tìm việc làm, bây giờ trên mạng tràn lan các loại app, cậu tự mình viết bản thảo rồi lại tự mình phát thanh rồi cắt nối biên tập, không chừng chết đuối lại vớ được cọc."

Lâm Giáng lập tức đề hồ quán đỉnh.*

*Đề hồ quán đỉnh:(đề hồ rưới lên đỉnh đầu) là một thành ngữ của Trung Quốc, được dùng để ví dụ một khi trí tuệ được khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Như vậy nó có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách nhanh chóng.

Nói thật nếu nhắc đến yêu thích thì cô vẫn thích phát thanh hơn, nếu như lúc ấy chuyện kia không xảy ra, thì không biết chừng bây giờ cô đang tay cầm micro, đứng trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ.

Lâm Giáng lắc đầu ép không cho bản thân mình nghĩ đến nữa, cô vội dọn dẹp hành lý.

Hôm đó là trung tuần tháng ba, cỏ mọc xanh mướt, chim oanh bay lượn, cô lựa chọn việc dọn ra khỏi nhà.

Chu Uyển và Vương Giai Thiến đến giúp cô thu dọn đồ đạc, liên tục hỏi cô tại sao lại muốn dọn ra ngoài ở, cô chỉ trả lời bằng hai chữ: Tự lập.

Thực ra trong lòng cô nghĩ, cô không chịu nổi Từ Danh Quyên suốt ngày càm ràm giục cô kết hôn.

Khoảng cách có thể tạo ra vẻ đẹp.*

*Khoảng cách có thể tạo ra vẻ đẹp: Đây là một mệnh đề nổi tiếng của mỹ học, ý chỉ khi con người thưởng thức cái đẹp của tự nhiên, cái đẹp của xã hội hay cái đẹp của nghệ thuật thì phải giữ một khoảng cách thích hợp nhất định, như là khoảng cách về thời gian hay khoảng cách về không gian và khoảng cách tâm tâm lý, nếu không sẽ làm ảnh hưởng và suy yếu hiệu quả thẩm mỹ của chủ thể thẩm mỹ. Câu nói này cũng dùng để chỉ mối quan hệ giữa người với người:

xa quá không tốt mà gần quá cũng không tốt, chúng ta nên giữ một khoảng cách nhất định.

Căn hộ cô thuê nằm ở một khu vực sầm uất, ra khỏi tòa chung cư là một một phố ăn vặt, vừa hay giải quyết được nỗi sầu không biết nấu ăn của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!