Đêm Giáng Sinh năm 2016, Lâm Giáng từ Na Uy bay tới Hồng Kông, rồi lại từ Hồng Kông đổi chuyến bay về Thanh Thành, bôn ba suốt hơn mười hai tiếng đồng hồ cô mới về đến Thanh Thành.
Sau khi xuống máy bay, cô chạy thục mạng đến bệnh viện.
Khắp hành lang bệnh viện tràn ngập trong mùi thuốc khử trùng, Lâm Vĩ đứng ở trước cửa thang máy đợi cô.
"Ông nội sao rồi ạ?" Lâm Giáng cố gắng không để cho bản thân mình thở gấp.
Lâm Vĩ giữ cô lại: "Con từ từ thôi, ông nội con làm xong phẫu thuật rồi, vừa mới tỉnh lại thôi, lát nữa con nhớ phải chú ý cảm xúc đấy."
Lâm Giáng vừa gật đầu vừa đi về phía phòng bệnh.
Cô thấy ông nội đang nằm trên giường bệnh, gầy gò như cây khô, trên mũi còn đeo ống thở oxy, thấy cô đến liền kích động vươn tay ra.
Lâm Giáng không nhin được mắt đỏ lên, vội tiến lên cầm lấy tay ông nội: "Ông nội, A Giáng về rồi đây."
Hốc mắt ông nội có chút đỏ, mở to mắt, nói chuyện cũng tốn sức: "Ông còn tưởng rằng không gặp được con nữa chứ."
"Ông nói gì vậy, ông nội còn phải sống đến trăm tuổi cơ mà." Lâm Giáng đặt tay phủ lên tay ông.
"Vậy, con có đi nữa không?" Ông nội yếu ớt hỏi.
Lâm Giáng ngẩng đầu nuốt nước mắt vào trong, cười nói: "Con không đi nữa, A Giáng không đi đâu hết, chỉ ở nhà với ông nội thôi."
Ông lão nghe xong mới lộ ra một tia hài lòng cười.
Tiếp đó, Từ Danh Quyên mua cơm về từ bên ngoài, thấy Lâm Giáng túi lớn túi nhỏ vứt trên đất liền bảo cô rằng ở đây không có chuyện gì nữa rồi đuổi cô về.
Lâm Giáng đi ra khỏi phòng bệnh, ra bên ngoài khu tiếp nhận bệnh nhân nội trú, phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi, có bông tuyết bị gió thổi bay vào mắt làm cho cô run rẩy. Lúc ấy cô mới hoàn hồn, không khống chế được nữa mà dựa vào một bồn hoa trước cửa, cô khóc thật to như thể bên cạnh không có người vậy.
Trước cửa khu nội trú mặc dù người đến người đi nhưng mọi người có lẽ đều đã quá quen với việc vui buồn li hợp nên chẳng ai buồn để ý đến cô.
Cô không quan tâm mà khóc rất lâu, khi sắp nín bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô một tờ giấy mềm.
Lâm Giáng sững người, vội nhận lấy, cô lau sạch nước mắt nước mũi trước rồi mới ngại ngùng nói với người ngồi cạnh một tiếng cảm ơn.
Nhưng vừa mới quay mặt qua, chữ "cảm ơn" chỉ nói được một nửa thì bị nghẹn lại trong cổ họng.
Người kia đang hút thuốc, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, rất lâu mới nhả ra một vòng khói.
"Lâm Giáng, hóa ra là cậu à." Anh lên tiếng trước, rõ ràng là câu nghi vấn nhưng không có một tia ngữ khí của câu nghi vấn.
Lâm Giáng tiếp tục sững người, cô há miệng mấp máy môi, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Giang Vi Phong, lâu rồi không gặp."
"Ừ, quả thực là lâu rồi." Giang Vi Phong cười, khóe mắt đuôi mày là vẻ tản mạn mà Lâm Giáng quen thuộc.
Nhiều năm không gặp dường như anh đã thay đổi rất nhiều, vai lưng rộng hơn, ngũ quan trưởng thành hơn, lại dường như không thay đổi gì hết, đầu mày đuôi mắt vẫn là vẻ lười biếng tự cao tự đại ấy, như là không một ai có thể bước vào trái tim anh.
Giang Vi Phong dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Sức khỏe của dì Trịnh không được tốt lắm."
Lòng Lâm Giáng trĩu xuống: "Cô Trịnh không sao chứ?"
"Không sao rồi." Giang Vi Phong nói.
Anh hỏi thêm: "Sao cậu cũng ở đây?" Lại còn khóc...
Lâm Giáng cúi thấp đầu: "Tim của ông nội tôi không khỏe, vừa mới làm phẫu thuật xong..."
Giang Vi Phong đàm đạm "ừ" một tiếng, trầm mặc mất hai ba giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!