Chương 25: (Vô Đề)

Đêm đó Lâm Giáng mang theo chút men say về nhà.

Vừa vào cửa cô liền phát hiện bầu không khí khác lạ, bình thường giờ này Từ Danh Quyên đang làm ổ trên sô pha xem phim rồi, nhưng hôm nay cô không nghe thấy tiếng tivi.

Cô ngó vào trong gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời, cô vào phòng ngủ tìm cũng không thấy người đâu, bèn vừa về phòng thay quần áo vừa bật loa ngoài gọi điện thoại.

Nháy mắt đã có người trả lời, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì tiếng khóc nức nở của Từ Danh Quyên đã nhanh hơn một bước vang bên tai cô:

"Lâm Giáng, con đến bệnh viện thành phố ngay đi, bà nội con xảy ra chuyện rồi."

Tim Lâm Giáng nặng trĩu, cô gần như chạy thục mạng ra ngoài, lúc đến được bệnh viện thành phố hai chân đã mềm nhũn, răng cũng đánh vào nhau lập cập.

Ở lối đi thang máy, cô nhìn thấy Lâm Vĩ đang ôm lấy ông nội ngồi một bên, còn Từ Danh Quyên đang đứng đằng sau bố cô, hai tay bà giữ lấy vai Lâm Vĩ, ba người nước mắt lưng tròng.

"Bà nội thế nào rồi ạ?" Giọng Lâm Giáng nghẹn đến khó chịu.

Từ Danh Quyên bước lên phía trước đỡ lấy cô, không nói gì mà chỉ kìm nước mắt lắc đầu.

Lâm Giáng nhất thời nước mắt tuôn như mưa.

Sau đó, Từ Danh Quyên nói với Lâm Giáng bà nội trượt chân ngã xuống nước.

Không lâu sau khi Lâm Giáng lên đại học, bà nội bị chẩn đoán là mắc bệnh Alzheimer, người trong nhà lúc nào cũng phải cẩn thận lưu tâm từng li từng tí, nhưng nào ngờ nhỡ rời mắt một chút bà liền chạy ra ngoài, sau đó mãi mãi không trở lại nữa.

Ngày lễ mười một, khắp nơi trong Thanh Thành đều ẩm ướt, mưa cứ rơi liên miên, ngày tang lễ diễn ra vẫn triền miên không dứt.

Lâm Vĩ lo ông nội không chống trụ được, sắc mặt ông nội trắng bợt xanh xao nhưng vẫn cố an ủi Lâm Vĩ, hai cha con nắm chặt tay ra sức thay nhau chống đỡ, cứ như vậy hoàn thành lễ truy điệu.

Sinh nhật năm nay của Lâm Giáng cũng không đón được.

Tối ngày 5 tháng 10, Thẩm Yến ở trong phòng an ủi Lâm Giáng, Từ Danh Quyên bưng một bát mì tới, nói: "Đây là bố con bảo mẹ nấu cho con đấy."

Hai mắt Lâm Giáng đỏ hoe, đợi Từ Danh Quyên rời khỏi mới dám rơi lệ, cô vừa khóc vừa nuốt bát mì vào bụng.

Thẩm Yến bèn ngồi một bên quan sát cô, kỳ nghỉ này cậu vốn không định về nhà nhưng nghe chuyện như vậy liền cố ý đặt vé chuyến sớm nhất để trở về tham gia tang lễ.

Lâm Giáng ăn xong bát mì cậu liền đem bát bỏ ra ngoài, lúc quay lại phòng trên tay đã cầm theo một chiếc hộp.

"Cho cậu này, quà sinh nhật đấy." Thẩm Yến nói.

Lâm Giáng bị bóng người cao lớn của Thẩm Yến phủ lấy, nhất thời không nhìn rõ sắc mặt của cậu, nghe vậy thì đưa tay nhận lấy, mở ra là một chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh rêu trầm.

"Đẹp quá." Lâm Giáng khịt khịt mũi, cười.

Thẩm Yến nghe thấy giọng cô có vẻ thích cũng chân thành cười: "Cậu thích là được, cái này là mình đi làm thêm rồi mua đấy, số tiền lương đầu tiên trong cuộc đời."

Lâm Giáng nghe vậy thì vô cùng cảm động, cô lấy đồng hồ ra đeo lên cổ tay rồi giơ tay ra ngắm nghía nó mấy giây, hỏi: "Nhưng tại sao lại muốn tặng mình đồng hồ?"

"Biết ngay là cậu sẽ hỏi mà." Thẩm Yến tiến lên phía trước mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Cái này tuyệt đối không phải đồng âm với "tống chung"* gì đó đâu nhé."

*Tống chung: Đưa tiễn người đã mất

Lâm Giáng cười: "Ai ya, mình biết mà."

"Ừm..." Thẩm Yến cười ngượng, "Thực ra cũng không có gì đặc biệt, đồng hồ đeo tay, đương nhiên là ngụ ý thời gian."

Lâm Giáng không phản ứng gì, im lặng nghe Thẩm Yến nói hết.

"Cậu nghe câu nói của Tam Mao chưa? "Vẻ đẹp của năm tháng nằm ở sự trôi qua không hề dừng lại của nó", người lớn rồi sẽ già đi, trẻ con rồi sẽ ra đời, mọi thứ đều là quy luật của tự nhiên. Lấy chuyện của bà nội làm ví dụ nhé, mình hy vọng cậu sẽ hoài niệm, nhưng đừng quá bi thương, thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, vậy nên chúng mình càng phải trân trọng nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!