Chương 21: (Vô Đề)

"Ăn gì ta?" Ông lão có vẻ phiền muộn, "Con nói xem con đến cũng không nói trước với ông một tiếng, ông chẳng còn món ngon gì cả."

Lâm Giáng ôm cánh tay ông ngoại, cười: "Ai ya, ông ngoại nấu món gì cũng ngon hết."

Ông cụ nghe xong cười rung cả người, vội nói: "Được, vậy con đi xem tivi một lát đi, ông nấu đơn giản một chút là xong ngay."

Lâm Giáng không chịu: "Con không, con vẫn giống như lúc nhỏ, con giúp ông một tay."

Ông cụ nói được, một già một trẻ bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Sau đó, hai người nấu một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, thịt xào ớt, đậu phụ hương thung, cuối cùng vì để cho đủ bốn món, họ còn cắt một đĩa xúc xích giăm bông thêm một chút dầu mè và hành lá thái nhỏ.

Lâm Giáng ở trong phòng bếp nhúp trộm một miếng thịt bỏ vào miệng, vô cùng thỏa mãn, vừa ăn vừa khen: "Ông ngoại nấu ăn ngon như vậy, sao mẹ con lại không giống ông nhỉ?"

Ông ngoại đang sắp bát đũa, ông bày ra ba đôi, một đôi dành cho người bạn đời đã mất của mình, suốt ba năm nay vẫn vậy, ông cười ha ha hai tiếng: "Mẹ con giống bà ngoại của con."

Lâm Giáng đặt đồ ăn lên trên bàn, cười: "Mẹ con giống bà ngoại, vậy nên con cũng giống mẹ, nấu ăn cũng không nên hồn."

Ông ngoại lại cười rộ lên, thần sắc dịu dàng, Lâm Giáng gắp đồ ăn cho ông ngoại, hỏi: "Có phải ông ngoại lại nhớ vợ rồi không?"

"Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được." Ông cụ ngước mắt nhìn tấm di ảnh cách đó không xa, xuất thần trong giây lát rồi mới hỏi Lâm Giáng, "Nghe nói con nhận được rất nhiều giấy báo trúng tuyển à, ông ngoại còn chưa chúc mừng con, nhưng mà, học hành nghiêm túc là tốt nhưng cũng phải biết chú ý đến sức khỏe, đừng để mệt quá."

Lâm Giáng gật đầu nói, "Con biết rồi ạ.", cô gắp thêm một đũa lá thung, ngon đến nỗi cả mặt đều nở hoa: "Ông ngoại, lá thung này tươi thật đấy."

Ông ngoại thấy Lâm Giáng thích, bản thân cũng thấy vui: "Nếu thích ăn thì lát nữa đi cầm lấy một ít mà mang về, đây là hôm qua ông đi leo núi nên tiện hái luôn đấy."

"Leo núi? Ông ngoại lại phát hiện ra sở thích mới rồi à?" Lâm Giáng hỏi.

"Chẳng qua là ông mới nghỉ hưu, nhàn rỗi không có việc gì làm, đúng lúc ông Trương nhà bên cạnh đang mày mò học chụp ảnh nên kéo theo ông đi cùng, hai chúng ta đi Nam Sơn tìm cảm hứng." Ông ngoại nói.

Lâm Giáng cười: "Ông ngoại sành điệu thật đấy, kiếm đại một việc giết thời gian không chừng còn phát triển sự nghiệp thành mùa xuân thứ hai."

Ông ngoại liền cười, nói: "Mượn lời cát của con."*

*Mượn lời cát: Có nghĩa giống như là xin vía tốt.

Bên này hai ông cháu đang nói chuyện phiếm, lúc sắp ăn cơm xong, Từ Danh Quyên gọi điện tới.

Lâm Giáng nhận điện thoại, ông ngoại nói với Từ Danh Quyên mấy câu rồi mới cúp máy.

"Mẹ con lại phân phó cho con việc gì rồi?" Không ai hiểu rõ con gái bằng cha.

"Mẫu thân đại nhân nói muốn ăn hạt dẻ Tiểu Kim ở cuối phía đông phố đi bộ." Lâm Giáng cười.

"Ai yo, nhưng ở đó không thuận đường con đi mà." Ông ngoại nói.

Lâm Giáng cười: "Không sao đâu ạ, con bắt taxi đi là được."

Lúc sắp rời đi, ông ngoại tiễn Lâm Giáng ra cửa, ông lấy từ trong túi áo ra 100 tệ muốn cho Lâm Giáng gọi xe, Lâm Giáng liên mồm nói không cần nhưng ông cụ cứ kéo tay Lâm Giáng dặn dò hết cái này lại đến cái gì, cuối cùng nhắc cô thường xuyên đến chơi với ông.

Ông ngoại tiễn cô hết mười mấy phút đồng hồ mới xong.

Lâm Giáng dang tay ôm ông ngoại rồi bảo ông mau chóng về phòng nghỉ ngơi, kết quả Lâm Giáng đi đến đường quành, cô quay đầu nhìn lại vẫn thấy ông cụ trầm mặc đứng ở cổng nhìn theo cô, thấy cô ngoảnh đầu lại ông liền vẫy vẫy tay.

Mũi Lâm Giáng cay xè, cô cắn răng vội quay người rời đi.

Từ nhà ông ngoại ngồi xe hết ba mươi phút mới đến phố đi bộ.

Từ Danh Quyên rất thích cửa hàng này, nó đã mở được hai mươi năm rồi, từ trước đã cực kỳ nổi tiếng, bốn mùa đều có rất nhiều người ghé đến mua, cô từ đằng xa đã nhìn thấy một hàng người xếp dài trước cửa tiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!