Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi thành tích được thông báo, Lâm Giáng buồn vô cùng, nhưng sự suy sụp tinh thần chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm bởi sự náo nhiệt gần kề.

Ngày hôm sau chính là lễ độc thân, cũng không biết tại sao mà ngày lễ này lại đột nhiên thịnh hành đến vậy, kể từ khi cô học lớp 10 mức độ náo nhiệt của nó chẳng kém gì so với lễ Giáng Sinh, mỗi lần đến ngày này, kẹo mút đều sẽ cháy hàng, thậm chí những học sinh trong lớp bình thường chỉ một mực chuyên tâm học hành cũng đến góp vui.

Buổi chiều tan học, Hà Lai kéo theo Lâm Giáng đến cửa hàng tiện lợi mua liền một lúc mấy cây kẹo hãng Alpenliebe, lúc quay về đi qua sân vận động nhìn thấy Thẩm Yến đang chơi bóng, Hà Lai bèn hỏi: "Không qua đó cho Thẩm Yến một cây kẹo à?"

Lâm Giáng lắc đầu: "Mình sợ mấy người kia lại trêu chọc linh tinh, tối về nhà thì đưa."

Ai ngờ sợ cái gì thì cái đó đến, đúng lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp, Thẩm Yến liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Giáng, bèn chạy đến chỗ cô: "Cậu mua nhiều kẹo mút vậy, có phần của mình không?"

Lâm Giáng lừa cậu: "Không có."

Thẩm Yến chề môi: "Kẹt xỉ thế, thế cho mình lon cô ca cậu cầm trên tay kia cũng được."

Lâm Giáng đưa mắt thấy mấy người đứng dưới sân vận động đang hướng mắt nhìn về bên này, cô vội đưa cho cậu lon cô ca trong tay mình: "Mình phục cậu luôn đấy, không biết khách sáo gì cả."

Thẩm Yến bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Cảm ơn nha, tối nay tan học có thứ hay cho cậu."

Hà Lai đứng cạnh cười, nói xen vào: "Lớp trưởng Thẩm, tôi cho cậu mấy cây kẹo mút vậy cậu có thứ gì hay cho tôi không?"

Thẩm Yến cũng không tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng, xem ra vừa mới chơi bóng thắng, tâm tình vô cùng tốt, cậu nhận lấy kẹo của Hà Lai, nói: "Có chứ, tối nay tôi đưa cho Lâm Giáng, ngày mai bảo cô ấy đưa cho cậu."

Hà Lai bày ra vẻ thụ sủng nhược kinh: "Ai yo, cảm ơn ngài đã ban thưởng."

Thẩm Yến bị chọc cho cười càng vui vẻ: "Được rồi, mình qua bên kia đánh bóng trước đây, bọn họ còn đang đợi kìa."

Lâm Giáng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, kéo Hà Lai rời đi.

Thẩm Yến lắc đầu, giương cao nụ cười chạy trở lại sân bóng.

Đám người trên sân kia nào còn tâm tư chơi bóng nữa mà tập trung vào việc trêu đùa Thẩm Yến: "Chơi bóng thắng thì đã làm sao, có vợ thương vẫn thích hơn nhiều."

Thẩm Yến bật nắp lon cô ca, chưa kịp uống mà cười trước rồi mới nói: "Đừng có nói linh tinh."

Bên này Giang Vi Phong và Thạch Đầu vừa mới đi đến cửa sân bóng liền nghe thấy đám nam sinh đang chọc ghẹo Thẩm Yến.

"Thẩm Yến, Lâm Giáng là vợ cậu à?" Thạch Đầu hóng chuyện hỏi.

Nam sinh đang uống cô ca nghe vậy liền cười, bảo: "Đừng nghe mấy người họ nói vớ vẩn."

Mặc dù nói vậy nhưng trong mắt cậu lại toàn là sự ngọt ngào, chọc cho nam sinh đứng bên cạnh huýt sáo kêu: "Lớp trưởng đỏ mặt rồi kìa."

Thạch Đầu không hiểu, hỏi Giang Vi Phong: "Vậy chẳng phải Thành Minh Hạo hết cửa rồi sao?"

Ánh mắt Giang Vi Phong trầm xuống.

Khi đó đúng lúc Trình Vân Xuyên sóng vai cùng một nữ sinh khác đi về phía sân bóng, lúc đến cạnh Giang Vi Phong cô ta dừng lại: "Ban nãy mình mua đồ trong cửa hàng tiện lợi thấy cậu đi tới đây, này, mua cho cậu đấy."

Trình Vân Xuyên có quan hệ khá tốt với mấy người cùng lớp Giang Vi Phong, Thạch Đầu thấy tình huống ngượng ngùng, liền đứng ra hòa hoãn: "Tôi giúp cậu ấy nhận trước nhé."

Ánh mắt Trình Vân Xuyên khẽ động, liếc người đang truyền bóng rổ trên sân, nói: "Thẩm Yến cũng ở đây à."

"Đúng vậy, vừa nãy Lâm Giáng cũng ở đây đưa nước cho cậu ấy." Thạch Đầu đáp.

Trình Vân Xuyên "ồ" một tiếng, lại nhìn sang Giang Vi Phong: "Người bạn kia của cậu mấy hôm nay không thấy đến nhỉ, còn không cố gắng hơn thì hoa bị người khác hái mất đấy."

Sắc mặt Giang Vi Phong khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì, anh không thèm để ý đến Trình Vân Xuyên mà đi xuống sân chơi bóng.

Khóe miệng Trình Vân Xuyên hơi mím thành một độ cong khó thấy, nhìn bóng lưng của nam sinh kia đến xuất thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!