Chương 16: (Vô Đề)

Mấy ngày tiếp theo Lâm Giáng đều bận rộn với việc ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, ngày nào cô cũng học đến 12 giờ đêm, sáng hôm sau mới 5 giờ đã dậy ra ngoài luyện tập sớm, Từ Danh Quyên lo cho sức khỏe của cô, nhưng thi giữa kỳ xong là cô phải rời trường để tập trung cho kỳ thi nghệ thuật sắp tới nên lần thi này cô không muốn bản thân phải nuối tiếc.

Huống hồ gì, môn Anh của cô bắt buộc phải trên 100 điểm.

Hôm đó sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Thanh Thành đón trận tuyết đầu mùa, Vương Giai Thiến hẹn Lâm Giáng đi xem phim, Thẩm Yến biết chuyện nên cũng muốn đi theo.

Lâm Giáng đứng dưới tòa nhà dạy học đợi Thẩm Yến xuống, cô đang nhàm chán nghịch nghịch khóa áo đồng phục bỗng nhiên có người vỗ vào vai trái.

Cô quay mặt nhìn sang nhưng không thấy ai cả, sau đó người kia nhảy lên từ bên phải đứng trước mặt cô.

Thành Minh Hạo cười tươi với cô, cậu ta đưa cho cô một cốc trà sữa: "Tôi ôm trà sữa ở trong lòng rồi, vẫn còn ấm đấy."

Lâm Giáng không nhận, cô hơi ngạc nhiên: "Sao cậu lại đến vào giờ này?"

Thành Minh Hạo cười: "Tiết cuối của tôi là tiết tự học nên tôi trốn ra trước."

Lâm Giáng buồn cười: "Ồ, tôi quên mất là chúng ta không học cùng trường, hôm nay cậu không phải thi."

Thành Minh Hạo gãi đầu cười: "Vậy còn trà sữa, cậu..."

Còn chưa nói xong, trà sữa trên tay cậu ta đã bị người khác cướp mất.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Vi Phong cười lấy lệ: "Thằng nhóc trọng sắc khinh bạn." Nói rồi đưa mắt nhìn Lâm Giáng, anh gật đầu coi như là chào hỏi với cô.

Thành Minh Hạo bèn đưa tay cướp lại cốc trà sữa, hai người nhất thời quên mất sự tồn tại của Lâm Giáng, mà đúng lúc ấy Thẩm Yến xuống đến nơi, Lâm Giáng lên tiếng: "Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước đây."

Thành Minh Hạo hoàn hồn, chỉ thấy Thẩm Yến đã đứng cạnh Lâm Giáng từ bao giờ rồi, hai người bọn họ một người thì đẹp trai ấm áp như ánh mặt trời, một người thì thanh thuần khiến cho người ta yêu thích.

Những bông tuyết chầm chậm rơi xuống làm vướng tầm nhìn của Thành Minh Hạo.

Cậu ta hỏi: "Các cậu đi đâu vậy?"

Thẩm Yến tiếp lời: "Chúng tôi đi xem phim."

Lâm Giáng gật đầu: "Phim sắp chiếu rồi, vậy chúng tôi đi trước đây, sau này lại nói chuyện nhé."

Thẩm Yến gật đầu chào hỏi với Giang Vi Phong, sau đó một người phía trước một người phía sau cùng Lâm Giáng đi về phía nhà để xe.

"Hai người đi đâu thế? Đi cùng đi?"

Thành Minh Hạo nhìn theo bóng lưng hai người, tiếng nói càng lúc càng nhỏ đi, trong lòng không biết dâng lên tư vị gì, vừa đưa mắt nhìn lại đã thấy Giang Vi Phong cắm ống hút tự nhiên như không hút một ngụm trà sữa.

Lửa giận trong lòng cậu ta lập tức "bùng" lên, không nói hai lời liền giành lại cốc trà sữa tiện tay vứt luôn vào thùng rác bên cạnh.

Giang Vi Phong bị trà sữa bắn đấy người, định mở miệng chửi thì đằng sau có người chìa tay đưa cho anh một chiếc khăn giấy.

Là Trình Vân Xuyên.

Giang Vi Phong đang buồn phiền vì bị trà sữa bắn vào người nên không nghĩ ngợi mà đưa tay nhận lấy khăn giấy.

Trình Vân Xuyên từ từ lên tiếng, nhưng lại là nói với Thành Minh Hạo: "Cậu nhìn trúng Lâm Giáng rồi à?"

Tâm tình Thành Minh Hạo rõ ràng là đang không vui: "Liên quan gì đến cậu?"

Vậy mà Trình Vân Xuyên không bực mình: "Tôi và cô ấy trước đây cùng ở trong phòng phát thanh của trường, tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm thì buông tay cô ấy đi, cô ấy và Thẩm Yến là một đôi thanh mai trúc mã đó, ai cũng biết điều này."

Thành Minh Hạo tức đến bật cười: "Thanh mai trúc mã cũng chẳng nói lên được điều gì."

Trình Vân Xuyên nhún vai: "Bây giờ rất nhiều người đều như vậy, vì để cùng một lúc chân đạp nhiều thuyền mà không đồng ý với ai hết, lúc bị hỏi tại sao lại như vậy thì kiếm cớ là vì còn muốn tập trung cho chuyện học, nhưng thực chất là không muốn thật lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!