Lâm Giáng nghe xong càng kinh ngạc, tiếng phổ thông còn hơi biến đổi: "Sao cái gì cậu cũng biết thế?"
"Hôm ấy mình theo bọn họ đi chơi bóng rổ, nghe có người nhắc đến. Nói như vậy, lẽ nào cô ấy thật sự là cái người 38.6 độ C kia?"
Lâm Giáng vội lắc đầu: "Chắc không phải cô ấy đâu, vừa khai giảng chưa được bao lâu cô ấy đã xin ra khỏi phòng phát thanh rồi."
Vương Giai Thiến thở dài một hơi: "Ài, mình cũng bảo là làm gì có chuyện trùng hợp đến thế mà."
"Nhưng lúc cô ấy rút ra khỏi phòng phát thanh khá là đột ngột, bây giờ xem ra 80% đều là vì Giang Vi Phong." Lâm Giáng than thở.
Vương Giai Thiến vui vẻ: "Nhìn cái vẻ oán hận của cậu kìa, ai mà không biết còn tưởng rằng cậu cũng yêu thầm Giang Vi Phong đấy."
Lâm Giáng nghe cô nói vậy da đầu liền tê dại, vội đáp lại: "Nói linh tinh gì thế."
Vương Giai Thiến chọn một cặp nhẫn đôi cầm lên ngắm nghía, trả lời cô: "Ai ya, mình cứ tiệm mồm nói vậy thôi. Có điều cậu thử nói xem liệu Giang Vi Phong có nhìn trúng Trình Vân Xuyên không?"
Lâm Giáng quay lưng lại, mấp máy khóe miệng: "Mình không biết."
"Tóm lại, mình cảm thấy con trai đều không thể dằn lòng được trước mấy cô gái cứ chủ động ngả vào lòng mình như vậy đâu." Vương Giai Thiến cười.
Lâm Giáng liếm đôi môi khô khốc: "Nhưng lúc trước có người nói Giang Vi Phong chuyển đến trường phía tây là vì Triệu Tư Ý mà."
"Vậy sao? Mình chưa từng nghe nói như vậy."
Vương Giai Thiến cười, cuối cùng chọn lấy một cặp nhẫn đôi đem đến quầy thanh toán.
Lâm Giáng cố làm ra vẻ bình tĩnh, đứng cười đằng sau: "Cậu nói cứ như Giang Vi Phong là một tên hoa hoa công tử vậy."
Vương Giai Thiến nghe xong liền cười sâu xa: "Cậu ta mà không lăng nhăng thì làm sao xứng được với khuôn mặt đó."
Vương Giai Thiến nói vậy khiến cho Lâm Giáng cũng bị chọc cười, cô bảo Vương Giai Thiến nông cạn, Vương Giai Thiến lại bảo chẳng phải mình vốn dĩ đã vậy sao, hai người lại cùng nhau cười.
Dạo phố với Vương Giai Thiến xong, Lâm Giáng không về nhà ngay mà đến trường trước khi lớp tự học buổi tối bắt đầu, lúc xe buýt đi qua KTV Tinh Quang, Lâm Giáng hơi mất hồn.
Lớp tự học buổi tối do giáo viên chủ nhiệm trông, tiết đầu tiên thầy chiếm mười phút đầu mở bài thi hôm thứ năm ra đối chiếu để cho học sinh chọn ra vài câu rồi giảng, phần còn lại để tiết ngày mai lại nói tiếp.
Kết quả một bài thi mà giảng hết cả tiết tự học.
Tiết thứ hai Lâm Giáng cầm sách hóa ra chỗ cầu thang học thuộc công thức vì hôm sau giáo viên sẽ kiểm tra.
Cô kê một tờ giấy trên bậc cầu thang, ngồi xuống rồi đặt sách lên đùi, Lâm Giáng đưa hai tay bịt tai lại đọc thuộc lòng, đang đọc đến đoạn tốc độ phản ứng hóa học thì bỗng có bóng người che tầm nhìn của cô.
Lâm Giáng ngẩng đầu, nhất thời ngẩn ngơ.
"Bạn học, cậu có thể giúp mình một việc được không?"
Tiệu Tư Ý mặc đồng phục chỉnh tề, chiếc áo hoodies hiệu Adidas bên trong còn cùng kiểu với cô. Lâm Giáng nhìn chằm chằm Triệu Tư Ý, sau đó dời tầm mắt nhìn hình in cỏ ba lá trên áo cô ấy.
"Chuyện gì thế?"
Triệu Tư Ý lùi xuống mấy bậc thang để chiều cao ngang bằng cô cho dễ nhìn: "Cậu có thể giúp mình đến lớp 16 gọi Giang Vi Phong ra đây một lát được không?"
Lâm Giáng không bất ngờ nhưng vẫn ngây người một chút, cô gập sách lại, nói: "Sao cậu không tự đi?"
"Chẳng phải là mình không tiện à?" Triệu Tư Ý sốt ruột trả lời, rồi lại nhỏ giọng nói, "Mình biết cậu học ở lớp bên cạnh lớp cậu ấy, lần trước ở văn phòng giáo viên... mình đã gặp cậu rồi."
Lâm Giáng lập tức hiểu ngay cô ấy nhắc đến lần nào.
"Nhưng bây giờ mọi người đang trong lớp tự học, có chuyện gì mà không thể đợi đến lúc tan học mới nói được à?" Lâm Giáng đứng dậy, cúi người xuống nhặt tờ giấy mình vừa kê trên bậc thang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!