Mục Ý run rẩy vươn tay trái nắm dây leo, nhưng sự cố vừa rồi đã khiến nàng bị chấn thương.
Càng dùng sức giơ lên cao càng đau đớn.
Nàng cắn môi, bất lực thả cánh tay trái xuống.
Một giọt tanh nóng rơi trên chóp mũi nàng, đặc sánh.
Bàn tay phải đã bị lực ma sát cùng lớp vỏ sần sùi của dây leo cào xước.
Cho đến tận giờ phút này Mục Ý mới cảm giác được cơn rát buốt từ miệng vết thương.
Tiếng gió rít "sè sè" qua mang tai, hơi lạnh thổi vào sống lưng nàng.
Mục Ý rùng mình, phát hiện một con nhện đang nằm trong bụi cây mọc cheo leo trên vách, chỉ cách nàng chưa đến gang tay.
Nó có màu sắc sặc sỡ, răng nanh đỏ như máu.
Những chiếc chân dài và đầy lông tơ.
Hai mắt đen bóng như hạt mè đang lăm lăm quan sát chuyển động của nàng.
Mục Ý không ngăn được chớp mắt, điều khiển hơi thở sao cho thật nhẹ nhàng, sợ kẻ đi săn sẽ phát giác.
Nàng bất chấp cơn đau, tay phải siết chặt dây leo rồi nâng chân định nhích sang hướng khác.
Nhưng khi nàng di chuyển con nhện cũng lập tức bò ra khỏi chiếc tổ xây bằng lá, giương đôi nanh vào tư thế chuẩn bị tấn công.
Mục Ý thoáng ngước mắt:
"Tô Thống."
Con nhện phóng lên dây leo, bò đến vị trí trước bàn tay nàng.
Miệng phát ra âm thanh "sành sạch" kỳ dị.
Loài sinh vật này Mục Ý chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nhắc đến bao giờ, nhưng nàng có thể chắc chắn thứ dịch màu tím đậm nhớp nháp tiết ra trên đầu đôi nanh của nó là nọc độc.
Khi nó muốn vồ đến có bàn tay đã ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.
Một làn hơi ấm vừa đủ xua tan khí lạnh bao bọc xung quanh.
Tô Thống móc ra từ ngực áo một chiếc lọ nhỏ, nhiễu vài giọt chất lỏng về phía con nhện.
Lúc nãy vẫn còn hung hãn tiến lên, bỗng nhiên nó quay đầu bỏ chạy trong hoảng sợ.
"Mau biến đi." Tô Thống mắng nó.
Mùi hương sực nức xông vào mũi, vừa ngửi hơi cay cay nhưng rất nhanh cảm giác ấy đã tan mất.
Nàng tò mò:
"Đây là cái gì?"
Tô Thống cười đắc ý:
"Thế nào? Thấy ta có lợi hại không?"
Y cho chiếc lọ trở vào ngực áo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!