Tiết trời dần se sắt lạnh.
Mùa đông ở Tịch Quốc không có tuyết rơi, vào mỗi sớm bình minh chỉ có những tầng sương mù buông mình như dãy lụa.
Tô Thống mặc y phục trắng khói nho nhã ngồi trên gốc cây già, vụng về đi từng mũi khâu qua tấm lông thú.
Một chiếc lá úa vàng khẽ vương lại trên vai chàng thiếu niên.
"Huynh đang làm gì đấy?" Mục Ý chậm chạp tới gần, chân váy màu xanh nhạt bị vô số giọt sương li ti trong bãi cỏ thấm ướt.
Khuôn mặt nàng vẫn còn che kín vải.
Tô Thống ngẩng đầu, ánh sáng yếu ớt trên vòm cây rơi lên nếp mi y:
"Sao cô nương lại ra đây?"
Tô Thống vội vàng dìu nàng ngồi xuống.
"Ở mãi trong phòng cảm thấy rất ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí sẽ thoải mái hơn." Nàng cười đáp.
"Mặt cô thế nào rồi." Y ân cần hỏi.
Tâm trạng Mục Ý tràn đầy vui vẻ và mong đợi:
"Dược tiên sinh nói vết thương hồi phục rất nhanh, vài hôm nữa là có thể tháo băng rồi."
"Vậy tốt quá.
Vừa hay chiếc áo lông thú này cũng sắp hoàn thành." Tô Thống gật gù, ánh mắt càng thêm hoan hỉ.
Thấy y đặt nhiều tâm tư và tỉ mỉ vào nó, nàng thuận miệng hỏi:
"Cái này là...?"
Y hòa nhã giải thích:
"Chứng hàn của Dược lão hễ đến mùa đông sẽ nghiêm trọng hơn, đặc biệt sợ lạnh.
Ta muốn tặng cho ông ấy một chiếc áo choàng đủ dày dặn để giữ ấm."
Dù quen biết chưa lâu, nhưng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc Mục Ý cũng ít nhiều cảm nhận được mối quan hệ giữa họ trên cả thân thiết:
"Huynh có lòng như vậy, Dược tiên sinh nhất định sẽ rất vui."
Ánh mắt nàng vô thức rơi xuống tấm lông thú:
"Nhưng mà tay áo và thân áo huynh khâu dính liền với nhau thì làm sao mặc được."
Tô Thống giật mình lật đật kiểm tra.
Không những thế, đường mũi kim lên xuống trông khá rối mắt, chỉ lộ rất to.
Hai ống tay áo bị may liền với thân, chừa duy nhất phần cổ áo cho đầu chui qua.
Nếu mặc vào chẳng khác gì trùm một cái bao bằng lông thú cả.
Tròng mắt y co rúm lại vì xấu hổ, ngượng nghịu cười.
Mục Ý chìa tay ra, dịu dàng bảo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!