Bấy giờ Nhan Thi bước tới chỗ Tô Thống, lo lắng cho tâm trạng của y:
"Huynh không sao chứ?"
Tô Thống dời mắt từ bóng lưng Lục Chính sang nàng, điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ lắc đầu đáp lại.
"Huynh đâu cần phải khiêu khích hắn ta."
Hiểu được nàng quan tâm tới sự an toàn của y, Tô Thống bỗng nhiên cười bằng vẻ tự tin hiếm thấy:
"Thời thế thay đổi rồi, ai bắt nạt ai vẫn còn chưa biết được đâu."
Nhan Thi không thể đoán ẩn ý trong lời y, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó ánh lên những tia mờ ám.
"Nhị Vương Gia tới." Tiếng thông báo lanh lảnh của người gác cổng vọng vào.
Nghe thấy ba chữ này Nhan Thi bất giác đứng như trời trồng một lúc.
Nàng từng trăm nghìn lần suy nghĩ về cảnh tưởng gặp lại Lôi Hiển, nhưng chẳng ngờ được rằng ngày đó đến nhanh như thế, mà còn là gặp lại trong phủ tướng quân.
Đôi hài gấm bước qua cửa chính, nam nhân phong thái sáng bừng, dáng đi ngay ngắn xuất hiện trước mặt nàng.
Nhan Thi những tưởng bản thân đã chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ rất kỹ càng, nhưng thời khắc đối diện với Lôi Hiển lòng nàng lại điên cuồng run rẩy.
Hình ảnh bi thảm ở núi Ngự Vân ngày hôm đó liên tục lướt qua đại não, khiến tâm trí Nhan Thi bị thù hận nhấn chìm, suýt chút thì không giữ được bình tĩnh.
"Nhan cô nương." Tô Thống lay gọi nàng, ánh mắt trong suốt của y ngập tràn lo lắng.
Nàng vừa trong cơn ác mộng quay về, thần sắc vẫn chưa thể ổn định ngay.
Thấy mọi người xung quanh đều cúc cung hành đại lễ, nàng cũng đành miễn cưỡng quỳ xuống.
"Tất cả đứng lên hết đi, hôm nay bổn vương đến đây làm khách.
Mọi người đừng để ý tới ta, cứ thoải mái trò chuyện." Lôi Hiển ôn hòa nói.
Sau khi đứng dậy, Tô Thống im lặng quan sát nàng ít giây, ân cần hỏi:
"Cô cảm thấy khó chịu ở đâu ư? Nhìn cô có vẻ mệt mỏi lắm."
Nhan Thi cố cười, xua đi nét kỳ lạ trên mặt mình:
"Chắc do ta ngủ không đủ giấc, lát nữa vào trong nghỉ ngơi sẽ khỏi thôi."
Nhận được câu hồi đáp của nàng, Tô Thống tạm thời yên tâm.
Mà lúc này Tô Thiệu cũng đang rất bất ngờ, vốn danh sách thư mời không hề đề cập tới người trong hoàng tộc, bỗng nhiên Lôi Hiển ghé thăm khiến ông ấy cũng bất an vô cùng.
Trước nay, có thể cách xa những thế lực tranh giành đấu đá trong triều chừng nào, Tô Thiệu sẽ cố gắng giữ khoảng cách chừng ấy.
Bởi vì ông sớm đã nhìn thấy những mặt đen tối phía sau của bè lũ.
Không mong bản thân vây vào làm liên lụy tới người nhà, chỉ biết tận tụy với đế vương và bách tính.
Nhưng dạo gần đây Tô Thiệu nhận được thư gửi từ phủ tướng quân ra biên giới, nói Nhị Vương Gia có ý kết thân, lòng Tô Thiệu càng ngập tràn lo sợ.
Sợ thánh thượng nghi kị sự trung thành của nhà họ Tô với người, sợ phủ tướng quân sẽ trở thành cái gai trong mắt những kẻ tham vọng khác.
"Tô tướng quân." Lôi Hiển gọi ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!