"Nhị Vương Gia, Mục Chiêu Anh tự sát rồi." Thị vệ kiểm tra kỹ càng, xác nhận cơ thể đã không còn sự sống liền bẩm báo cho Lôi Hiển.
Hắn chẳng thể ngờ được rằng ông thà chết cũng quyết giữ bí mật:
"Chìa khóa?"
Thị vệ lục soát khắp người Mục Chiêu Anh:
"Vương Gia, không tìm thấy."
"Đáng ghét." Lôi Hiển siết tay thành quả đấm, đùng đùng phẫn nộ.
"Đuổi theo Mục Ý, bất luận sống hay chết cũng phải mang thứ đó về cho bổn vương."
"Vâng." Các thị vệ răm rắp tuân lệnh.
Mục Ý đau thương quá độ, chết lặng nhìn phụ thân mình ra đi không nhắm mắt.
Cho tới khi nghe thấy tiếng bọn họ đang đến gần:
"Cô ta ở kia, mau bắt lấy."
Nàng bừng tỉnh, nuốt nước mắt quay đầu bỏ chạy.
Trong tay cầm chắc chìa khóa:
"Phụ thân, là con đã hại người, con gái trăm vạn lần đáng chết."
Mục Ý lao nhanh về phía trước như một mũi tên, mặc đá sỏi sắc bén cắt đứt da thịt, mặc cành cây, bụi rậm cản đường khiến toàn thân nàng mang đầy thương tích.
"Đứng lại."
Chúng ráo riết ở phía sau, đe dọa:
"Phía trước là đường cùng, Mục tiểu thư, cô nên khoanh tay chịu trói thì hơn."
Đôi chân mềm oặt của nàng vấp phải dây leo, ngã nhào xuống dốc núi nhỏ, chìa khóa văng ra xa.
Mục Ý lồm cồm bò dậy, cú đá của Lôi Hiển lúc nãy làm bụng quặn lên dữ dội, tay run rẩy rướn tới nhặt.
Sợ hãi, căm hận, tuyệt vọng và bi thương ùa vào cắn xé tâm can nàng.
Con đường dưới chân trở nên nhòe nhoẹt trong suối lệ.
Nàng cố sức đứng dậy, chạy mãi chạy mãi không dám ngoảnh đầu, không dám chùn bước.
Mục Ý dừng lại bên bờ vực Vô Vọng, âm thanh đất vụn rơi xuống lạo xạo rồi mất hút khiến người ta kinh hãi.
Lưng chừng là sương mù trắng xóa, miệng vực như kình ngư khổng lồ đang há toạc mồm chờ đợi con mồi tự mình gieo thân.
"Mục tiểu thư, cô nên theo chúng tôi về gặp Vương Gia thì hơn." Một thị vệ giương kiếm tiến gần.
"Không được qua đây."
Nàng giơ cao chìa khóa:
"Nếu các ngươi tiến thêm một bước ta sẽ ném nó xuống vực."
Bọn chúng cảnh giác, im lặng nhìn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!