Chương 18: Tiệc Mừng 1

Lại Như Hương nhẹ nhàng đặt vào bát ông một lát thịt thơm lừng:

"Bây giờ con nó đã về nhà rồi, có chúng ta che chở sẽ không phải chịu thiệt thòi nữa."

Ông muộn phiền thở ra, nghĩ ngợi rồi nói:

"Phu nhân, ta định vài ngày nữa sẽ tổ chức tiệc mừng mời các trưởng bối và những người thân thiết đến.

Để thông báo với họ Tô Thống đã bình an trở về."

Lại Như Hương bất ngờ:

"Trước giờ phu quân không thích khoa trương, mọi sự đều sắp xếp đơn giản.

Sao hôm nay...?"

"Mấy năm qua mọi người đều cho rằng Thống nhi đã không còn trên đời nữa.

Nay nó trở về là tin vui, chúng ta cũng nên có trách nhiệm thưa gửi lại với các trưởng bối.

Phần là vì để nó được đường đường chính chính trở về.

Phần là vì cho các bằng hữu đều biết đây là con trai của chúng ta."

Ông nghiêm túc giãi bày:

"Sau này nếu nó thích cuộc sống tự do tự tại như Tô Kỳ, không hề chi.

Nhưng nếu có chí hướng muốn cống hiến cho quốc gia, cho thánh thượng, vậy con đường mà nó đi cũng dễ dàng gặp được quý nhân giúp đỡ."

Nghe xong những lời này, sắc mặt trắng mịn của Lại Như Hương thoáng chốc tối sầm.

Biết rằng tâm tư ông luôn dành cho Tô Thống không ít, nhưng tới mức suy tính thấu đáo đủ bề như thế khác nào xem nhẹ thể diện của bà ta.

Thấy Lại Như Hương im lặng, Tô Thiệu cẩn trọng nói:

"Thằng bé dẫu sao cũng là trưởng tử của chúng ta, bao năm qua phải chịu thiệt thòi khổ sở những người làm cha mẹ như chúng ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Đây chỉ là chút bù đắp nhỏ nhặt."

Hay cho hai chữ "chúng ta" của vị phu quân bà nhung nhớ ngày đêm, một câu thốt ra liền khiến Lại Như Hương bị thân phận "đích mẫu" trói chặt.

Ngoài mặt thông cảm và tha thứ, đến nay mới biết thực chất ông vẫn luôn để bụng chuyện Tô Thống gặp nạn năm xưa.

Nhìn sang Tô Kỳ liên tục gấp thức ăn cho vào bát của Nhan Thi, miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa lúng búng bảo nàng "cô mau ăn đi".

Chẳng hề quan tâm tới những gì Tô Thiệu nói.

Lại Như Hương lửa giận bừng bừng, cũng đành giả vờ như bản thân không phản đối.

Bà ấy miễn cưỡng mỉm cười, tỏ ý thuận theo Tô Thiệu.

"Con trai bất hiếu, đã khiến phụ thân khổ tâm lo nghĩ." Tô Thống cảm động không thôi.

Ông cười an ủi:

"Cả đời ta vì sự hưng thịnh của Tịch Quốc mà đổ máu trên chiến trường, hiểu được nguy hiểm và khổ cực.

Ta không mong các con quyền cao chức trọng hay trở thành bậc vĩ nhân gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!