"Nha đầu đáng ghét, cô đợi đó cho bổn công tử." Tô Kỳ dọa.
Bội Hỉ không những không kiêng nể mà còn thè lưỡi trêu hắn.
Tô Kỳ chỉ đành ngậm tức mím môi.
Nhân lúc bọn họ lơ là Mục Ý cúi nhặt thanh Huyền Vũ, khi chạm vào cán kiếm lòng bàn tay nàng cảm giác lạnh buốt như băng: Quả nhiên là bảo kiếm năm đó.
"Đừng đụng vào."
Tô Kỳ ngăn cản, đồng thời cướp lại từ nàng:
"Đao kiếm không có mắt, sẽ làm cô nương bị thương."
Hắn ngượng ngập quay người an tọa xuống bàn ghế đá.
Quan sát nàng hồi lâu, hắn chủ quan phán đoán Mục Ý không biết võ công.
Lúc nãy hùng hổ làm càn vốn định dọa nàng một trận để biết lòng người thật giả, nào cố ý ra tay với nữ nhân yếu đuối.
Huống hồ trên cán kiếm Huyền Vũ còn chứa cơ quan bí mật khá nguy hiểm, nếu không may kích hoạt thì hậu quả rất khó lường.
"Xin lỗi." Mục Ý nhận ra bản thân đã mạo muội, vô cùng áy náy.
Chần chừ mãi nàng mới đánh liều thăm dò:
"Thanh kiếm trong tay nhị công tử thật đặc biệt.
Mỗi khi nhìn thẳng vào nó tiểu nữ luôn có cảm giác kỳ lạ."
Tô Kỳ cho kiếm vào vỏ:
"Vậy sao?"
Hắn như vẻ rất hài lòng:
"Ta cũng cảm thấy nó là một thanh kiếm tốt."
"Không biết nhị công tử có được bảo kiếm này từ đâu?" Mục Ý nóng vội.
Tô Kỳ nâng niu vật trong tay bằng ánh mắt trân quý, thuận theo nói:
"Thanh kiếm này là..."
Hắn chợt tỉnh, ngẩng mặt thâm thúy nhìn nàng.
Con ngươi xám nhạt hiện lên những tia sáng mỏng manh thoáng chốc:
"Tại sao ta phải nói với cô nương."
Mục Ý cụp mắt:
"Là tiểu nữ quá tò mò rồi."
Hắn nghi ngờ:
"Cô nương muốn biết lai lịch của thanh kiếm này để làm gì?"
Nàng cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!