Tô Thiệu nắm chặt vai y.
Khuôn mặt nhuộm màu sương gió chiến trường hiện đầy vẻ đau khổ:
"Ta ngỡ con đã..."
Ông nghẹn ngào.
Niềm vui lẫn cảm xúc cay đắng bao năm qua khiến những nếp nhăn và nụ cười trở nên rúm ró.
Người chứng kiến cũng cay mắt mừng thay.
"Phu quân." Lại Như Hương bất ngờ xuất hiện, dịu dàng gọi ông.
Bà ta chú ý Tô Thống cùng cô nương đeo mạn che mặt bên cạnh y:
"Hai vị này...?"
"Phu nhân."
Tô Thiệu kéo y lên một bước:
"Thống nhi vẫn còn sống."
Lại Như Hương tỏ ra rất đỗi kinh ngạc, cái chạm mặt đầu tiên đã làm người luôn giữ được sự điềm tĩnh như bà ta cũng phải giật mình.
"Phụ thân, người nói hắn là ai?" Tô Uyển Thư lắp bắp hỏi.
Tô Thiệu phấn chấn cười:
"Đại ca của con đã về rồi, nó vẫn bình an khỏe mạnh."
Tô Uyển Thư kinh hãi lùi lại, sống lưng bỗng dưng lạnh cóng:
"Không thể nào."
Nàng ta thì thào một cách hoảng sợ:
"Mẫu thân, hắn... hắn là quỷ."
Lại Như Hương gằn giọng thật nhỏ:
"Im miệng."
Thấy Tô Thiệu vui mừng quên mất cả dáng vẻ oai nghiêm, bà ta chẳng nỡ thẳng thừng bác bỏ:
"Phu quân, tuy vị công tử này có dung mạo rất giống chàng, nếu Thống nhi còn sống chắc cũng trạc tuổi cậu ấy."
Lại Như Hương lựa lời, xúc động nâng khăn tay che lệ:
"Thiếp biết nỗi đau mất con khiến chàng nhiều đêm bấn loạn.
Nhưng Thống nhi đã thật sự ra đi rồi."
Tô Thiệu xua tay lia lịa.
Vạch vai áo của Tô Thống cho bà ta xem:
"Nàng nhớ vết bớt này không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!