La Xán Xán không ngờ Nguyên Nghị lại chạy ngược trở về. Cô ngạc nhiên nhìn người trong xe.
Nguyên Nghị một tay đặt trên bánh lái, tay còn lại đặt trên cần gạt. Anh hơi cúi đầu nhìn La Xán Xán qua cửa sổ xe, miệng cong lên một đường cong nhỏ: "Lên đi."
La Xán Xán mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái, cười hỏi: "Anh rể, sao anh chạy ngược lại vậy?"
Nguyên Nghị trả lời: "Nhìn thấy em."
La Xán Xán cười một tiếng, cô còn tưởng rằng anh không nhìn thấy mình. Sự thất vọng vừa rồi bay sạch sành sanh.
"Về chung cư à?" Nguyên Nghị hỏi.
La Xán Xán gật đầu: "Ừm."
"Cài dây an toàn vào." Nguyên Nghị nhắc nhở.
Chờ La Xán Xán cài xong, Nguyên Nghị mới nhả phanh, đạp chân ga. Xe chạy đi, hoà vào dòng xe cộ.
Nguyên Nghị nhớ La Xán Xán mới được thăng chức lên làm tiếp viên phục vụ khoang hạng nhất, hỏi cô bay thế nào. La Xán Xán đáp: "Vẫn chưa bắt đầu bay, hai ngày nay đang tập trung vào việc huấn luyện, còn ngày mai nữa. Huấn luyện xong mới bắt đầu bay."
Nguyên Nghị lại hỏi tiếp: "Huấn luyện thế nào rồi?"
"So với khoang phổ thông thì cách ứng xử có phần nghiêm khắc hơn. Ngày mai phải làm một buổi mô phỏng, nên em có hơi lo lắng."
"Chỉ là mô phỏng thôi mà, không cần phải lo lắng."
La Xán Xán nói: "Phải tôn trọng họ, vài người nói không được nhất là những tên không phải là tiếng Anh, nhưng vẫn phải nói bằng tiếng Anh, em nói không được."
"Thật ra không khó, đọc đại đi." Nguyên Nghị nói.
"Ừm, thật sự rất khó." La Xán Xán gật đầu, lại nói: "Những cái khác thì em không lo."
"Học lễ nghi?"
"Còn học về an toàn. Về vấn đề học an toàn, em rất có trách nhiệm."
"Nói anh nghe thử." Nguyên Nghị nhìn thẳng đường phía trước.
La Xán Xán quay đầu nhìn anh, trả lời: "Rất nhiều hành khách xem tiếp viên hàng không là người phục vụ bưng trà rót nước, nhưng trách nhiệm lớn nhất của chúng ta là bảo đảm an toàn cho họ."
Nguyên Nghị tán thành: "Đúng thế, không sai."
"Gặp tình huống khẩn cấp bọn em phải bình tĩnh xử lý."
Nguyên Nghị chăm chú lắng nghe.
La Xán Xán nói đến khẩu lệnh khi hạ cánh khẩn cấp: "Nguyên tiên sinh, xin anh hãy tin tưởng tôi. Tôi đã trải qua những buổi huấn luyện chuyên nghiệp nên đảm bảo anh sẽ an toàn."
Nguyên Nghị nhìn La Xán Xán một hồi, không khỏi cười lớn: "An toàn của anh không cần em phải bảo đảm, anh cũng đã từng học qua buổi huấn luyện chuyên nghiệp, ngược lại anh sẽ đảm bảo an toàn cho em. Có anh ở đây, em không cần sợ."
La Xán Xán ở phòng thực tập, Nguyên Nghị là giáo viên dạy phi công, thuộc cấp bậc cao nhất của phi công, anh nói những lời này không sai, nhưng mặt cô cứ nóng ran lên, giống như anh đang cố ý nói như thế với cô vậy.
Khoé môi Nguyên Nhị nhếch lên cười, hỏi La Xán Xán: "Vậy còn gì nữa không?"
Cô nói: "Nếu như tôi bị thương, xin hãy đem tôi xuống máy bay, còn nếu như tôi tử vong, làm ơn hãy giúp tôi, hướng dẫn hành khách xuống máy bay an toàn."
"Câu này là nói với các tiếp viên khác." Anh nhận định.
La Xán Xán gật đầu: "Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!