Lâm Hách x Tống Nhất
Vào đông mỗi năm, Lâm Hách đều sẽ bị cảm một lần, cứ như để chúc mừng mùa đông đang đến.
Hôm nay giám đốc còn mở họp, mới họp được nửa thì tình trạng của y đã như thêm dầu vào lửa chuyển qua sốt luôn. Giám đốc thấy bộ dạng y nửa sống nửa chết cũng vung tay cho y về nhà.
Lâm Hách mơ mơ màng màng ra khỏi tòa nhà, vừa bước ra khỏi cổng lớn đã tỉnh táo lại.
Gió bắc ôm lấy, khiến y xuýt chút nữa là muốn quay lại ôm đùi giám đốc kêu khóc "cứ để tôi họp hết cuộc họp trong sự ấm áp này đi!".
Phí đậu xe bên phía công ty cao đến chóng mặt, chỗ đậu xe còn hẹp. Chỉ cần đến chậm một chút thôi thì dù có muốn phí tiền cũng chẳng phí được. Y thường đậu xe trong khu nhà phức hợp của Trần Bàn, cách công ty một khu phố. Buổi sáng Trần Bàn đi làm rồi, y sẽ chạy xe vào đậu, đến lúc tan tầm y lấy xe đi, Trần Bàn lại đậu vào đấy.
(*) Edit tới phiên ngoại rồi mới phát hiện Trần Béo phải là Trần Bàn mới đúng :
Nếu gặp hôm y phải họp hoặc đi ra chậm một chút, Trần Bàn chỉ có thể khóc lóc đậu xe lại cạnh cái cây giữa bãi đậu xe.
Ví dụ như hôm nay.
Trần Bàn còn dán tờ giấy nhớ lên kính chắn gió của y, bên trên viết: Lần thứ mười trong tháng này rồi, cuối tháng mời tôi ăn cơm đi.
Lâm Hách mỉm cười, lấy bút ra viết lên tờ giấy nhớ hai chữ "được thôi", sau đó dán lên tay cầm mở cửa xe cửa Trần Bàn.
Để về đến nhà y phải lái xe một tiếng đồng hồ, đây mới là chuyện đau khổ nhất mỗi ngày. Hiện tại còn bị tắc đường.
Lâm Hách ngồi trong xe, nhìn đoàn xe rùa bò thật dài phía trước mà thấy phiền lòng. Thật ra y vẫn còn ổn, chỉ cần đến ngã tư phía trước là có thể rẽ vào con đường ít xe hơn. Nhưng chỉ có mỗi một đoạn này thôi, ngày nào y cũng bị kẹt ở đây hết bốn mươi phút.
Y bị ép phải chạy thẳng, lúc gần đến ngã tư cũng chẳng rẽ được. Y vừa chạy chậm lại, đã bị xe phía sau ấn còi ầm ĩ.
"Đừng có ấn nữa! Không thấy đèn xi nhan quẹo phải nhấp nháy cả một đường rồi sao!" Y ở trong xe gào lên, lại phát hiện được một khoảng trống bèn lập tức cho xe rẽ phải.
Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, chạy không bao lâu đã đến ngã tư, tâm trạng y cực kỳ tốt đẹp mà đánh tay lái rẽ vào phố nhỏ bên phải.
Xe chạy lên trước còn chưa được mười mét thì phía sau bên phải lại đột nhiên có một chiếc xe máy ào tới, bô nổ ầm ầm vút qua.
Bình thường Lâm Hách thấy mấy tên chạy xe Harley trên phố lại cứ tưởng mình đẹp trai đến mức khuynh đảo cả vũ trụ đã rất phiền, mấy cái xe gắn thêm cái loa mở nhạc sàn thì lại càng phiền hơn.
Chiếc xe này may là cũng không gắn loa, nhưng lại lao đến rất nhanh. Lúc nhìn thấy đèn xi nhan quẹo trái của xe kia nhấp nháy qua kính chiếu hậu thì Lâm Hách cũng lập tức giẫm phanh. Xem chừng cái tên ngốc này định vượt đầu xe của y để quẹo qua bên trái.
Nhưng y vẫn chậm một nhịp. Tốc độ xe của y mới giảm được một ít, cái xe Harley kia đã áp sát đầu xe y vọt ra ngoài.
Lâm Hách nghe một tiếng phanh, cùng lúc nhìn thấy chiếc xe Harley xoay hai vòng. May là cũng không bị ngã, nhưng cái tên lái xe phải chật vật loạng choạng mấy cái mới chống chân đứng lại được.
Nhìn thấy người nọ, Lâm Hách cũng nhẹ nhàng thở ra. Tên ngu này!
Y mở cửa xuống xe, hô về phía người nọ: "Người anh em! Lái xe kiểu gì vậy!"
Tên kia chống xe xuống, sau khi treo mũ bảo hiểm lên kính chiếu hậu thì vung chân xuống xe, đi về phía y.
Chân cũng dài đó, nhưng mà cái quần đen ôm sát người lại khiến Lâm Hách thấy đau trứng giùm.
"Cậu chạy xe kiểu này…" Lâm Hách vừa nói vừa định vòng sang bên phải xem xe mình bị đụng ra sao rồi.
Y còn chưa đi được hai bước, tên kia đã chạy gần đến trước xe anh, nâng chân đạp lên cái đèn bên trái: "Ông chạy xe kiểu con mẹ gì thế!"
Lâm Hách hoảng hồn. Y chạy xe bình thường còn tên này lại vượt từ bên phải lên. Đã xảy ra va chạm thì thôi vậy mà hắn còn có can đảm đá vào đèn xe của y?
"Cậu có tỉnh ngủ chưa vậy?" Lâm Hách không nhịn được mà hỏi một câu: "Còn hỏi tôi chạy xe kiểu gì á?"
"Chưa tỉnh thì ông cho tôi cái chăn hả?" Tên kia trừng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!