Hạng Tây cảm thấy bình thường mình vốn rất cẩn thận, so sánh với tên Man Đầu kia, cậu quả thực là một tên lưu manh... lão luyện thành thục, tâm tư kín đáo.
Không biết hai ngày nay bị làm sao, nói dối bị lật tẩy thì thôi đi, lại còn xuôi tay lấy ra cái ví trộm của người ta.
Với lại ánh mắt Trình Bác Diễn cũng khá tốt, cậu không phản ứng kịp để nhét cái ví trở lại.
"Ôi... trời..." Hạng Tây ôm bụng ngồi xuống, chính cậu cũng không biết tiếng than này là dành cho cơn đau dạ dày hay là đang oán thán cho hình tượng của mình trong mắt Trình Bác Diễn đã rơi vào vực thẳm, cuối cùng cậu lại thở dài thật dài: "Haiz—-"
Trình Bác Diễn nhìn cậu, sau khi nhìn cậu ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu, anh lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô thu ngân: "Quẹt thẻ, sửa xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi."
Hạng Tây ngẩng đầu lên muốn nói còn ba trăm của anh nữa, Trình Bác Diễn ngồi xuống trước mặt cậu, kéo dây kéo áo lạnh của cậu xuống, nhét chiếc phong bì nọ vào trong áo cậu: "Thanh toán xong rồi, cậu đừng tìm tôi nữa."
Không chờ Hạng Tây mở miệng, anh đứng lên xoay người đi ra khỏi tiệm.
Lúc Hạng Tây đuổi theo thì đã thấy anh bước lên một chiếc xe taxi, chưa đầy hai phút đã mất hút ở cuối đường.
"Tưởng ngầu lắm sao!" Hạng Tây chép miệng một cái rồi quay vào trong cửa hàng, nhìn lướt qua quầy thu ngân, bấy giờ cậu mới sửa sang lại quần áo, cầm phong thư nhét lại vào túi, chậm rãi ung dung đi ra ngoài.
Trình Bác Diễn xem thường cậu, hơn nữa còn thấy cậu phiền phức, không muốn gặp lại cậu... Đương nhiên cậu cũng không hề có ý định tiếp tục tìm Trình Bác Diễn, loại cảm giác này cậu có thể hiểu được, cậu cảm thấy cậu vô cùng hiểu rõ thái độ né tránh của người khác đối với mình.
Vô cùng, hiểu rõ.
Bởi vì cậu cũng như thế.
Bốn ngàn tệ luôn mà!
Nhưng lần này Trình Bác Diễn vẫn khiến cậu cảm thấy hơi buồn bực, không thể mở miệng cười giống như trước kia, có lẽ là đã rất lâu rồi cậu không tiếp xúc với "thường dân" chăng.
Lần cuối cùng cậu tán gẫu với "thường dân" là với gã khách trọ thuê căn phòng số 20 trong phố Đại Oa, một vị nhiếp ảnh gia đã ngoài ba mươi tuổi.
Người kia đã đi qua rất nhiều vùng miền, chụp được rất nhiều những bức ảnh về những nơi tương tự như Triệu Gia Diêu, Hạng Tây nhìn Triệu Gia Diêu trong laptop của gã, cậu thấy nó không giống như nơi mà mình đã sống hai mươi năm qua chút nào.
"Ông anh chụp chẳng đúng gì cả, chẳng có dơ dáy cũng chẳng bừa bãi." Hạng Tây nói.
"Cậu chỉ thấy dơ dáy bừa bãi thôi sao?" Nhiếp ảnh gia nói: "Tôi thì thấy một cuộc sống khác."
Hạng Tây không hiểu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu: "Cuộc đời của tôi là ở nơi này sao?"
"Đương nhiên, cuộc đời của tôi cũng có phần trong này," Gã đáp : "Tôi đã ở đây một tháng trong cuộc đời."
"Sến quá ông thi sĩ ạ." Hạng Tây nghĩ ngợi thật lâu: "Ông chỉ là người xem vui, ông không biết kiếp sống ở đây như thế nào, chắc ông sẽ không muốn biết, có gan thì giết người phóng hỏa, vô năng thì trộm chó bắt gà, kém hơn thì há miệng cũng không ra tiếng."
"Cậu rất thú vị, không giống như những người khác." Nhiếp ảnh gia thích thú nói: "Có dịp chúng ta lại cùng tâm sự nhiều hơn nữa."
Nhưng mà, sau này hai người bọn họ không còn cơ hội tâm sự nữa, ngày thứ ba sau lần tán gẫu đó, cả tiền lẫn thẻ của nhiếp ảnh gia đều bị trộm, cũng bị mất cả cái vali chứa đủ màu cuộc sống.
Trước khi gã rời đi gã còn đưa cho Hạng Tây một tấm card, bảo rằng sau này liên lạc.
Hạng Tây cầm tấm danh thiếp cất trong căn phòng cũ ở ngõ Đồng Khuê kia.
Ít ngày sau, cậu thấy Bình thúc cầm chiếc
-camera
-có
-người
-bảo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!