Chương 6: (Vô Đề)

Hạng Tây cảm thấy ngày hôm nay của mình vô cùng xui xẻo.

Người phía sau đã gần đuổi kịp, còn có thể thấy rõ nửa khúc cây cầm trên tay, mà Trình Bác Diễn thì vẫn bình tĩnh ngồi yên trên ghế lái nhìn cậu.

"Anh không thấy người sao!" Hạng Tây cuống lên, xem ra Trình Bác Diễn không có ý lái xe đi, cũng không có ý giúp cậu, cậu phải tự nghĩ biện pháp thôi.

Thái độ của Trình Bác Diễn khiến cậu thất vọng đôi chút, nhưng cũng không làm cậu hụt hẫng, đây là phản ứng bình thường, đổi thành người khác ai cũng vậy, không lạ gì.

Hạng Tây quyết định xuống xe, nếu Trình Bác Diễn không muốn giúp cậu, cậu phải lập tức xuống xe, nếu không người kia đuổi tới lại phá xe anh, cậu đền không nổi.

Trước khi xuống xe cậu nhìn lướt qua ghế sau, thấy trên ghế đặt mấy khúc cây, hai mắt cậu sáng lên, lập tức dấy lên chút hy vọng, chí ít gì cũng tìm được vũ khí!

"Tôi lấy cái này!" Cậu nhào tới ghế sau đưa tay chộp lấy một cây, tay rút về còn chưa rõ đó là gì, do quán tính "thanh gậy" liền đức đoạn trong tay cậu!

"Đm!" Hạng Tây tuyệt vọng, gào lên: "Mẹ nó đây là cái mẹ gì hả!"

"Củ sơn dược." Trình Bác Diễn ngồi bên cạnh, tay ung dung đặt trên tay lái, mắt nhìn lên kính chiếu hậu.

"Gì cơ?" Hạng Tây nghe thấy giọng mình lạc đi.

"Chủ trị các chứng tỳ phế hư nhược, trừ hàn nhiệt tà khí, bổ trung ích khí..."Trình Bác Diễn từ tốn trả lời.

Hạng Tây cắn răng, đưa tay khảy chốt cửa xe: "Tôi xuống!"

Cửa xe còn bị khóa, Hạng Tây khảy hai lần cửa không mở, nhưng lúc quay đầu muốn Trình Bác Diễn mở khóa thì người kia đã đuổi tới bên xe, một tay cầm gậy hung dữ giật cửa xe.

Hạng Tây hoảng sợ, cậu vốn là muốn xuống xe chịu đánh, nhưng mà, vừa nhìn thấy người này tấn công dữ dội, nhất thời lại không muốn xuống xe.

Trong mấy giây do dự đó, người kia lại giơ cái gậy trong tay lên, đập vào cửa xe.

"Đm!" Hạng Tây la lên, cửa xe chưa vỡ, nhưng có thể nhìn rõ một vết nứt, cái người ta cầm là ống tuýp đó!

"Tám trăm." Trình Bác Diễn nói một câu.

"Sao?" Hạng Tây ngớ ra.

Trình Bác Diễn không trả lời, mở khóa cửa, Hạng Tây chưa kịp phản ứng anh đã bước xuống xe.

"Anh muốn chết đấy hả!" Hạng Tây cuống lên, không để ý tới chuyện đầu mình sẽ lãnh ống tuýp nếu như lập tức xuống xe, cậu đẩy cửa xe ra.

Tốc độ Trình Bác Diễn rất nhanh, Hạng Tây mới vừa lấy tay che đầu thò ra nửa người, anh đã đi vòng đến bên ghế phụ, hai bước nhảy tới, tay nhanh như cắt bắt được ống tuýp người kia đang muốn đập xuống.

Hạng Tây nhân cơ hội nhảy xuống xe, nắm cửa xe dùng sức hất mạnh về phía người kia một phát.

Lúc đang suy tính làm sao có thể thu phục được người kia thì Hạng Tây nghe được một tiếng thét thảm thiết.

Tiếng thét này làm Hạng Tây sợ đến hết hồn, xoay mặt nhìn lại, thì thấy cánh tay người nọ đã bị Trình Bác Diễn bẻ quặp ra sau lưng, cậu vừa muốn khen hay thì nghe được tiếng rơi của ống tuýp, cậu vội vàng chạy đến nhặt nó lên.

Người này mặt mày dữ dằn giãy dụa, Hạng Tây nhìn mặt người này một chút, lúc đi trên đường ngoại trừ cảnh sát ra thì cậu luôn chú ý né tránh người, những người khác Hạng Tây đều biết, nhưng người này cậu thật sự không có ấn tượng.

Chỉ có thể dựa vào cái miệng lệch của gã mà đoán đây có thể là người của tên Mặt Lừa, tên là Miệng Méo, nhưng hiện giờ không biết cái miệng này vốn méo sẵn hay là do cái mặt dữ dằn này nặn ra.

Tới gần gã, Hạng Tây ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, má, uống say thì muốn mượn rượu làm càn à!

Miệng Méo còn to gan, chửi bới tục tĩu, giãy dụa rất dữ dội, lúc Trình Bác Diễn hất gã ra, gã liền nghiêng người vung sang bên này một đấm: "Tao táng chết mày."

Trình Bác Diễn không đề phòng bị gã đấm một cú vào khóe mắt, anh nhíu mày.

"Con mẹ mày táng ai vậy!" Hạng Tây nện lại một đấm vào mặt gã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!