Chương 47: (Vô Đề)

Đây là lần thứ hai Hạng Tây nhìn thấy Trình Bác Diễn ở trần, so với lần đầu thì càng rõ ràng hơn, ngay cả một cái qυầи ɭóŧ cũng không có. Trực tiếp xem hết từ trên xuống dưới, còn là ngay chính diện.

Mắt cậu trợn tròn một lúc, không biết là nên nhìn Trình Bác Diễn hay nên chuyển ánh mắt đến nơi khác.

Cứ mãi hé miệng đối diện với phía trước lõa thể của Trình Bác Diễn cùng với cơ bụng mà bình thường không nhìn thấy, mãi đến khi nhìn thấy một vết bầm tím bên cạnh cơ bụng cậu mới hồi thần lại.

Cái này chắc là bị mình thúc vào hôm đó ha?

Nhưng nghĩ đến ngày đó, nháy mắt cậu lại nhớ đến lý do Trình Bác Diễn lõa thể mà mở cửa, nhất thời lại nổi hỏa, cái gì mà ở trần, chính diện, cơ bụng với không cơ bụng! Cũng không chói bằng tên cái gì mà chân dài kia đã hơn nửa đêm còn muốn video call với Trình Bác Diễn!

Sau khi một hồi khϊếp sợ ngắn ngủi với việc Trình Bác Diễn ở trần, cậu chỉ phòng khách hô một tiếng: "Là cái gì mà chân dài đó!"

"Chân dài?" Trình Bác Diễn ngẩn người, sau đó cau mày lấy khăn tắm từ trên giá xuống quấn trên eo rồi ra khỏi phòng tắm.

"Anh giả ngốc cái gì!" Hạng Tây đi theo phía sau anh, trong đầu hỗn loạn không biết nghĩ đến cái gì: "Người ta trên weibo còn để lại lời nhắn nói nhớ anh, hiện tại nửa đêm rồi còn muốn video với anh! Video cái gì mà video! Biếи ŧɦái!"

Bình thường Trình Bác Diễn ở nhà ăn mặc rất tùy ý, nhưng bởi vì cảm thấy chỗ nào cũng đều không vệ sinh, cho nên Hạng Tây chưa từng thấy anh để trần, đây là lần đầu tiên thấy được lưng trần của anh, phần lưng dưới bởi vì cơ bắp phía trên mà trũng xuống cùng với đường xương sống kéo ra một vòng cung tuyệt đẹp, khiến Hạng Tây đột nhiên căng thẳng.

"Người đó là..." Sau khi Trình Bác Diễn nhìn thấy rõ khung đối thoại trên màn hình thì tắt nó đi: "Một người bạn trong một nhóm thôi."

"Nhóm gì?" Hạng Tây cau mày, giọng vẫn rất cao: "Người này trên weibo không khác gì tên háo sắc, một lát thì liếm cái này một hồi thì liếm cái kia! Còn cả thấy ai cũng muốn cɦịƈɦ! Em đệch một câu thôi anh đã đánh em, hắn ta đệch cả một trang sao anh không đánh hắn!"

"Ai cũng có thể được đối xử như em hả?" Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Em còn xem weibo của hắn? Tôi còn chưa từng xem đâu, chỉ là lúc ở trong nhóm thì quen nhau, sau này cũng không nói được mấy câu."

"Là nhóm gì?" Đầu óc Hạng Tây có chút choáng váng, thế nhưng vẫn chưa quên trọng điểm.

"Một..." Trình Bác Diễn xoay người dựa vào mép bàn: "Nhóm kết bạn*."

(*) Nguyên văn:

- trắng ra là mấy nhóm tìm bồ, hẹn hò này kia.

"Nhóm kết bạn?" Hạng Tây ngẩn người, nhóm kết bạn?

Nhóm kết bạn!

Nhất thời trong đầu cậu một mảnh gào thét, tuy rằng cậu vào quán net chỉ để chơi game, không nói chuyện cũng không làm gì khác, nhưng chung quy cũng thấy nhiều rồi, nhóm kết bạn là cái quái gì! Rất nhiều nhóm kết bạn đại danh gọi là kết bạn còn tên khác chính là hẹn đánh pháo*!

(*): tiếng lóng, hẹn tình một đêm.

Man Đầu còn thường xuyên dùng hai ngón tay chọc bàn phím tán tỉnh trong "nhóm kết bạn" kìa!

Trình Bác Diễn vậy mà cũng thế!

"Ừm, sao vậy." Trình Bác Diễn vẫn rất bình tĩnh.

"Anh... thật không nhìn ra!" Lông mày Hạng Tây cũng sắp nhăn thành nơ con bướm: "Anh đó, là bác sĩ nhìn rất đứng đắn! Vậy mà cũng hẹn đánh pháo! Còn trò chuyện qua mạng với người khác lúc nửa đêm nữa!"

"Tôi không trò chuyện qua mạng..." Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ: "Em uống rượu phát điên xong chưa?"

"Chưa phát xong đâu mà còn đang tăng lên không ngừng đây!" Ngón tay Hạng Tây chọc hai cái lên ngực anh: "Không trò chuyện qua mạng? Vậy anh còn hẹn đánh pháo mà!"

Trình Bác Diễn cúi đầu nhìn tay cậu, im lặng một lát sau đó thoáng nhướn mày lên: "Hẹn đánh pháo thì làm sao? Tôi một người đàn ông trưởng thành độc thân, dù sao cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lý ."

"Tôi đệch!" Hạng Tây tức đến mức tay cũng run run, lại chỉ màn hình: "Là cùng cái tên chân dài kia phải không? Hắn cả ngày đều liếm tới liếm lui anh cũng không sợ dơ hả! Anh không phải mắc bệnh sạch sẽ sao! Anh không phải gặp người vẽ mấy vết đen trên tường đã chịu không nổi sao!"

"Vậy tôi phải tìm ai." Trình Bác Diễn nheo mắt lại: "Tìm em sao?"

Hạng Tây cảm thấy mình uống cũng không nhiều, nhưng lúc này không biết sợi gân nào bị người lấy đi nhảy dây rồi, cậu lui người lại phía sau hai bước, duỗi chân giẫm lên bàn trà: "Được thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!