Lúc nói những lời này, nét mặt Triển Hồng Đồ mang theo sự khó xử và một nét ưu thương nhàn nhạt, cánh tay vươn ra muốn kiểm tra vết thương của Trình Bác Diễn dừng lại giữa khoảng không.
"Thật không?" Anh ngẩng đầu nhìn Triển Hồng Đồ: "Ba cậu bị bệnh gì?"
Triển Hồng Đồ cúi đầu, một lát sau mới nhẹ giọng đáp: "Trong bụng có khối u."
"Trong bụng?" Trình Bác Diễn theo thói quen hỏi lại một câu: "Ở bộ phận nào?"
"Ở...ở..." Triển Hồng Đồ nghiêng đầu, nhéo nhéo ấn đường: "Ở... trong dạ dày."
"Trong dạ dày à?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Bao lâu rồi? Xét nghiệm chưa? Là ác tính?"
Hạng Tây cảm thấy mình sắp điên rồi.
Vừa há mồm đã nói láo là thói quen của cậu, nhưng mà ở trước mặt bác sĩ mà nói bố mình có khối u quả thực là tự đào cho mình một cái hố, ngã vào đó còn phải tự mình lấp đất.
Ngay cả trong dạ dày có thể mọc u hay không cậu cũng không biết, liền lanh lẹ thốt ra một câu như vậy.
Dạ dày thì lớn bao nhiêu chứ? Có đủ chỗ để mọc u không?
Nhưng mà nhìn phản ứng của Trình Bác Diễn, chắc là mọc được, nhưng về phần bao lâu, xét nghiệm, lành tính hay ác tính gì gì đó, cậu thật sự không biết trả lời như thế nào.
"Cũng... lâu rồi." Ánh mắt cậu hướng ra cửa sổ: "Là ác tính, ừm... rất ác."
"..." Xem ra Trình Bác Diễn còn tiếp tục định hỏi.
"Bác sĩ Trình, anh," Hạng Tây cắn rắng: "Em... chân em đau."
"Thời gian vết thương bị kéo dài." Trình Bác Diễn rốt cuộc cũng dời sự chú ý đến đùi cậu: "Cần tỉ mỉ kiểm tra một chút, xem thử có lệch vị trí hay không, bị thương thế nào?"
"Em bị... bị chủ nợ đá bị thương, còn thiếu rất nhiều tiền, bằng không em cũng không ra đường làm mấy chuyện đó" Hạng Tây nói: "Vậy vết thương của em chỉ cần băng bó lại là xong?"
"Cần phải xem kết quả kiểm tra mới biết được, ngày trước tôi đã nói cậu đây không phải gãy xương nhẹ, mấy ngày sau cậu mới chịu đến đây," Trình Bác Diễn cau mày ngồi trước bàn, lấy phiếu kiểm tra cúi đầu viết, "Nếu tình hình không ổn, phải nằm viện phẫu thuật... Tên tuổi."
"Triển Hồng Đồ, 18... Nằm viện?" Hạng Tây ngẩn người, bật thốt: "Em không thể nằm viện!"
Bình thúc làm sao có thể để cậu nằm viện, cậu mà nằm viện thì chắc Bình thúc sẽ gọi người kéo cậu ra khỏi vện, trước đây chân của Man Đầu, ngay cả bệnh viện cũng chưa từng đến, tự mình chịu đựng tới đâu hay tới đó.
Cho nên mới bị lệch xương.
"Sao lại không thể nằm viện?" Trình Bác Diễn đưa phiếu kiểm tra cho cậu: "Cầm đi đóng tiền kiểm tra, đừng chạy nữa."
"Em không thể nằm viện." Hạng Tay cau mày, vẻ mặt đau xót: "Em phải... chăm sóc bố em nữa."
"Bây chưa chưa chắc có nằm viện hay không, chút nữa để tôi xem tình hình cụ thể." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Có người đi cùng không?"
"Không." Hạng Tây cầm tờ phiếu đứng dậy, cà nhắc mấy bước tới cửa phòng khám: "Em lò cò quen rồi."
Nhìn bóng dáng Triển Hồng Đồ biến mất khỏi cửa, Trình Bác Diễn thở dài.
Lại là một thằng bé bị dồn ép bất đắt dĩ phải đi nằm vạ kiếm tiền?
Bộ dáng đáng thương và ánh mắt nọ, còn có tiếng "anh" kia nữa... khiến anh lâm vào một trạng thái nào đó đã lâu anh chưa từng gặp qua.
Trình Bác Diễn ấn ấn thái thương, có người bệnh đi vào, anh hoàn hồn.
Tình hình thương thế của Triển Hồng Đồ không tính là quá nặng, không cần phẫu thuật, nhưng Trình Bác Diễn tỏ ý tình hình của cậu vẫn là nên ở bệnh viện quan sát vài ngày, mà cậu lại từ chối.
"Anh băng lại cho em là được." Cậu ngồi trên ghế rũ mắt : "Em sẽ chú ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!