Trình Bác Diễn ngồi trong phòng, bầu trời bên ngoài đã rất nhiều mây, gió thổi làm lá cây thân cây đều cong mình xuống, giống như muốn chui vào cửa hàng bán đồ Nhật, xem chừng là sẽ có mưa to.
Tâm trạng hôm nay không tốt lắm, buổi sáng bị người nhà mắng một hồi, buổi chiều lại bị mắng thêm một trận.
Một nam sinh chừng mười tuổi bị trật chân, vẫn có thể đi rất lưu loát, nhưng vẫn kêu đau, Trình Bác Diễn kiểm tra, rồi lại chụp phim, không bị thương xương cốt. Mẹ của nam sinh rất đau lòng, cứ nói là đã thương tổn đến xương cốt, Trình Bác Diễn cầm phim chụp cho bà ấy xem rồi giải thích nửa ngày, lại đề nghị nếu thật sự đau quá không thể đi được thì làm kiểm tra MRI dây chằng.
"Được rồi, được rồi, được rồi, đừng nói với tôi mấy danh từ chuyên ngành này, nghe không hiểu!" Người mẹ đỡ con ra khỏi phòng, một mặt đầy bất mãn nửa hét lên: "Tôi sẽ gọi đến số của giám đốc bệnh viện! Bác sĩ trẻ không muốn khám bệnh cho tốt chỉ muốn khiến bệnh nhiên phải tiêu tiền!"
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì.
Thời điểm tan tầm, vừa định gọi điện thoại hỏi xem Hạng Tây đã ăn cơm hay chưa, lại có một bệnh nhân bị gãy xương cần tháo khung cố định đến, là một bệnh nhân đã hẹn là sáng đến, kết quả lại chậm trễ giờ này mới đến.
Tháo khung rất đơn giản, nếu thuận lợi mà nói thì hơn hai mươi phút là xong, nhưng bệnh nhân này lại căng thẳng mà níu lấy tay Trình Bác Diễn không buông: "Không đến phòng giải phẫu sao?"
"Cái này không cần giải phẫu, vặn đinh ra xong là có thể lấy ra." Trình Bác Diễn nói, chân người này bị thương, nhưng tay rất có lực, nắm tay anh có chút đau.
"Vặn ra sao?" Người này nhất thời quát lên một tiếng: "Vậy sẽ chích thuốc tê chứ?"
"Không cần." Trình Bác Diễn cười cười: "Không đau đâu, bé gái mười tuổi đều trực tiếp lấy ra."
"Không được, bác sĩ tôi muốn chích thuốc tê, tôi sợ đau." Người này cầm tay anh rất thành khẩn: "Tôi thật sự cực kỳ sợ đau, nếu không chích thuốc tê tôi sợ mình bị đau sẽ lộn xộn, sẽ đạp anh, còn cắn anh..."
Trình Bác Diễn không có cách nào với một chuỗi tiếng gào hét của đối phương, chỉ có thể gây tê cục bộ cho hắn, mất cả buổi mới tháo khung xong.
Thay xong quần áo, lúc ra khỏi phòng, Trình Bác Diễn nhìn ra bên ngoài, trời đã tối hẳn, đang lúc đóng cửa, một tia sét xẹt qua, vài giây sau tiếng sét vang lên.
"Ai da!" Một y tá ở phía sau sợ tới mức nhảy lên: "Bác sĩ Trình tan tầm sao?"
"Vâng." Trình Bác Diễn cười nói: "Nhảy cũng thật cao."
"Mang danh á quân nhảy cao học đường đó nha."Y tá cười nói một câu, chạy bước nhỏ tránh đi.
Bác sĩ Lưu ở phòng kế bên hôm nay cũng về thật trễ, một bên đóng cửa một bên gọi điện thoại cho vợ: "Vậy hấp bánh bao đi, lâu rồi chưa ăn..."
"Em cũng muốn, nói chị dâu hấp thêm vài cái." Trình Bác Diễn đến gần nói: "Ngày mai mang cho em một ít đi."
"Hấp nhiều một chút, ngày mai tôi đem cho tiểu Trình nữa." Bác sĩ Lưu cưới nói vào trong điện thoại: "Người đàn ông độc thân mỗi ngày đều nấu cháo đậu đỡ đói đây."
Trình Bác Diễn cười theo hành lang đi qua khu nội trú.
Người trong phòng bệnh đều đã ăn cơm xong, Hạng Tây cũng đã ăn xong, thời điểm Trình Bác Diễn đi vào phòng, Hạng Tây đang ngồi ngay ngắn trên giường, ngửa mặt nhìn chằm chằm TV, bệnh nhân kế bên vừa giải phẫu xong đang hừ hừ, người nhà ở một bên nhẹ giọng an ủi.
Ngẫm lại bộ dáng cả tay, chân và cổ đều bị niềng treo lên của Hạng Tây trước đây, vừa so với người này, dứt khoát anh dũng kiên cường hơn... Có là làm cảm thấy dù có hừ hừ thì cũng không có ai an ủi.
"Xem cái gì mà chăm chú như vậy." Trình Bác Diễn nhìn TV, đang chiếu tin tức: "Đợi dự báo thời tiết hả?"
"Tại sao lại chờ dự báo thời tiết?" Hạng Tây nghe được tiếng của anh mới quay đầu lại, cười nói.
"Ai biết được." Trình Bác Diễn nhìn thấy cà men của mình ở trên tủ đầu giường, đã rửa sạch: "Bà của tôi, mỗi ngày đều kiên trì muốn xem dự báo thời tiết, phải là đài trung ương, đài tỉnh hay thành phố cũng không đủ thỏa lòng."
"Tại sao vậy? Trên di động không có hả, nói vời bà trời như thế nào không phải là được rồi sao?" Hạng Tây có chút không hiểu.
"Nhất định phải là trên TV, phần ngay sau khi tin tức trên đài trung ương kết thúc, những cái khác đều không được." Trình Bác Diễn nghĩ lại liền vui vẻ: "Xem xong bà sẽ quyết định đôi chân bị thấp khớp của mình vào ngày mai sẽ đau hay không đau.'
Hạng Tây cười với anh một lát, gối lên cánh tay, ánh mắt lại chuyển về TV.
Trình Bác Diễn quay đầu, còn đang phát sóng tin tức, cũng không có nội dung kinh người gì, thời điểm Hạng Tây còn ở chỗ anh đều không khi nào xem tin tức, lúc này lại xem tin tức chằm chằm đến nói cũng không mấy lời.
"Sao vậy?" Anh hỏi một câu: "Cậu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!