Trạng thái của Hạng Tây thoạt nhìn không tệ, trước đó khi Trình Bác Diễn đứng ở đường đối diện chờ đợi, thường thường có thể từ cửa thủy tinh thấy thân ảnh cậu đi thoảng qua, lúc đi đều như mang theo một cái lốc xoáy nhỏ.
"Làm việc ở đây cảm thấy thế nào?" Trình Bác Diễn lúc chạy xe lên phía trước hỏi một câu.
"Tuyệt!" Hạng Tây búng ngón tay kêu vang: "À anh có nhìn thấy em không? Em còn có đồng phục nữa!"
"Có thấy." Trình Bác Diễn cười nói: "Rất sặc sỡ."
"Thực ra cái kia không gọi là đồng phục ha, phải gọi là quần áo lao động." Hạng Tây cười hắc hắc hai tiếng: "Cảm thấy rất vui, có cảm giác đặc biệt chính quy, em nói anh nghe, em còn không nghĩ đời này mình còn có thể đi làm tại nơi chính quy như vậy đâu."
"Vậy phải làm thật tốt." Trình Bác Diễn nói, cân nhắc vài ngày nữa mời Tống Nhất với Lâm Hách ăn một bữa cơm: "Có mệt không?"
"Còn được, không tính là mệt, chủ yếu là hoàn cảnh tốt, ngăn nắp sạch sẽ, còn đông ấm hè mát." Hạng Tây tựa vào ghế xe cả mặt thỏa mãn: "Đồng nghiệp đều rất tốt, em có cái gì không hiểu hỏi bọn họ bọn họ đều chỉ cho em... đồng nghiệp, đồng nghiệp, đồng nghiệp..."
"Như thế nào?" Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái.
"Đồng nghiệp!" Hạng Tây nở nụ cười: "Lần đầu tiên em có đồng nghiệp, thật mới mẻ."
"Phải không." Trình Bác Diễn cười: "Cũng đúng, chiếu theo tình huống của cậu, trước đây chỉ có đồng lõa."
"Ừm." Hạng Tây lên tiếng rồi lại vui vẻ: "Tổn thương thiệt đó."
Đang là giờ tan tầm, trên đường có chút kẹt xe, Trình Bác Diễn rẽ xe vào đường nhỏ, định đi đường vòng xa hơn, con đường này tuy nói xe cũng không ít, nhưng không có đèn xanh đèn đỏ.
Chạy được một hồi, tốc độ xe trước chậm lại, Trình Bác Diễn cũng nhẹ nhàng dẫm phanh phanh xe lại, lúc đang muốn tiếp tục chạy lên, thì một người chạy xe bên phải phía trước anh đột nhiên quẹo đầu xe qua trái, ngã xuống đất.
Trình Bác Diễn nhanh chóng một phát dẫm phanh đến hết mức.
Tốc độ xe không cao, nhưng phanh gấp một cái này vẫn khiến Hạng Tây ngã mạnh về trước một cái, dây an toàn trên vai kéo xuýt nữa là văng lưỡi cậu ra ngoài.
"Đệch." Cậu gào lên một tiếng: "Người kia sao rồi!"
Trình Bác Diễn không nói gì, ngồi ở ghế lái nhìn người quỳ rạp trên mặt đất bất động.
"Té ngất rồi?" Hạng Tây buông lỏng dây an toàn ra: "Muốn nhìn thử..."
Trình Bác Diễn cạch một tiếng khóa xe lại: "Cậu nhìn không thấy quen mắt sao."
"Hả?" Hạng Tây sửng sốt vài giây, đột nhiên ở trên xe giật người lên: "Mẹ nó! Giả tai nạn lừa đảo sao? Đệch mợ... hắn đều mẹ nọ đụng tới trên đầu ông đây?"
"Cậu lại đệch một tiếng nữa có tin là tôi quất cậu không." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
"Em kích động hơi quá thôi." Hạng Tây gãi đầu: "Em là lần đầu bị người giả tai nạn lừa đó."
Đường rất hẹp, người nọ vẫn ở trước xe không đứng dậy, Trình Bác Diễn cũng không có cách chạy lên trước, xe phía sau bắt đầu ấn còi.
Hạng Tây đối với cảnh tượng này thực ra rất quen thuộc, rất nhiều tài xế, đặc biệt là tài xế nữ, gặp phải tình huống này vốn đã rất hoảng loạn, lại bị xe phía sau nhấn còi, cơ bản liền rối loạn, lúc này lại đến hai ba người nhìn là thấy không phải "người qua đường" hiền lành vây lại, la hét bảy miệng tám lời, không ít kẻ đều lấy được ít tiền.
Nhưng Trình Bác Diễn không xuống xe, đem cửa xe khóa lại, rồi ngồi bất động trong xe.
Gặp phải loại tình huống này, giống như Man Đầu sẽ che chân bị què đứng lên, vừa gào vừa quan sát, nếu thật là người cứng rắn không tin, có tố chất tâm lý tốt, cũng chỉ có thể bỏ đi, đặc biệt còn có bản ghi tốc độ*.
(*) Nguyên văn:
Nhưng người này rõ ràng là người mới, so với cậu thì kinh nghiệm gì cũng không có, hai ba "người qua đường" quây lại đây, ngồi xổm xuống thân thiết hỏi vài câu, người quỳ rạp trên mặt đất kia đầy mặt đau đớn nhúc nhích, ngồi dậy, chỉ vào ghế lái gào hai tiếng, không biết là gào cái gì.
"Em đi xuống giải quyết bọn họ!" Hạng Tây vô cùng bực bội.
"Cậu gấp cài gì, người gấp là bọn họ." Trình Bác Diễn nói, đưa tay mở đèn xe lên: "Dù sao buổi tối cũng không có việc gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!