Từ lần trước ở trong nhà đàm luận về cái gì là biếи ŧɦái, sau một lần nghe được giọng Hạng Tây thật trong trẻo, thì nay Trình Bác Diễn lại một lần nữa lĩnh giáo chất giọng thật tốt của cậu.
Hơn nữa bởi vì lúc này đang ở trong xe không gian nhỏ hẹp, Hạng Tây kêu lên lần này, Trình Bác Diễn xém nữa là chạy luôn lên lề đi bộ.
"Cậu làm gì!" Anh dừng xe lại ven đường, nhìn Hạng Tây.
"Trình Bác Diễn anh cũng quá hay rồi, sinh nhật anh thì phải nói sớm chứ." Hạng Tây trừng anh: "Vốn là đi ăn với bạn bè anh em đã sợ rất dọa người rồi, trời đất ơi, giờ còn là sinh nhật! Anh nói sớm em đã không mua một thân quần áo này rồi, để tiền lại mà mua quà!"
"Ai muốn cậu mua quà, sợ cậu mua quà tôi mới không nói." Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ rồi lại đánh giá cậu một chút, cưới nói: "Quần áo này là vừa mua sao?"
"Đúng vậy, về sau có đi ăn nữa đều sẽ mang đồ này." Hạng Tây vẫn trừng anh: "Lễ phục đó anh hiểu không!"
"Phối rất tốt, trước đây nhìn đầu tóc Mochican của cậu khống biết mắt nhìn của cậu cũng không tệ." Trình Bác Diễn dựng ngón cái với cậu.
"Cũng còn được, em nếu không phải ở Triệu Gia Diêu bị hủy hơn mười năm, hiện tại có khi đã học thiết kế gì kia rồi..." Hạng Tây nói một nửa thì dừng lại: "Dưa lê cái gì! Chờ em một chút!"
"Không cần mua quà đâu." Trình Bác Diễn ngay lúc cậu thò tay để mở cửa xe thì khóa xe lại.
"Yên tâm, sẽ không mua đắt tiền đâu." Hạng Tây nhìn anh một cái: "Đã hết tiền rồi."
Trình Bác Diễn im lặng một lát, mở khóa xe, Hạng Tây nhảy xuống xe, vỗ cửa xe, chạy vào bên trong một siêu thị xoàng xỉn.
Đừng nói là hiện tại Hạng Tây không có tiền, cho là có tiền, ở nơi đây cũng không mua được món quà sinh nhật cao cấp gì, siêu thị này coi như là nơi mua sắm tốt nhất ở đây rồi, cơ bản chính là chợ rau.
Hạng Tây nhanh chóng chuyển hai vòng ở mấy kệ hàng bên trong, không thấy cái gì thích hợp, cậu chưa từng mua quà cho ai, cũng chưa thực sự nhận được quà của ai, quà tặng đến cùng là như thế nào, cậu hoàn toàn không có khái niệm.
Cuối cùng cậu đứng trước kệ đồ ăn vặt, mua chút đồ ăn đi.
Nhưng nhìn một vòng, trong đống đồ ăn vặt không thấy thứ có thể làm quà tặng, đang lúc do dự, cậu nhìn thấy ở cổng Trình Bác Diễn đã xuống xe, đang đi vào siêu thị.
Cậu có chút sốt ruột, liền lấy xuống một cái kẹo que lớn bằng cả cái mặt, chạy đến quầy thu ngân.
Thời điểm Trình Bác Diễn nhìn thấy Hạng Tây giơ cây kẹo que như một cái đồ vợt muỗi màu sắc sặc sỡ chạy đến, có chút lao lực nhịn xuống không cười ra tiếng.
"Sinh nhật vui vẻ." Hạng Tây chạy đến trước mặt anh, đem kẹo que đưa đến trước mặt anh.
"Cảm ơn." Trình Bác Diễn nhận kẹo que.
"Ăn nhanh chóng lớn.(*)" Hạng Tây lại nói.
(*) Nguyên văn :
"Được." Trình Bác Diễn cười nói.
"Ở đây không có thứ gì ra dạng cả." Hạng Tây có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Tạm thời như vậy đi, ngày mai em lại tặng quà bổ sung cho anh."
"Không cần, cái này cũng rất tốt." Trình Bác Diễn xoay cây kẹo que trong tay. Đi đến bên xe: "Tôi rất thích, còn chưa từng nhận quà là kẹo que đâu, hơn nữa tôi cũng chưa từng ăn kẹo que."
"Kẹo que không tốt cho sức khỏe ha, chủ nhiệm Hứa khẳng định không cho anh ăn." Hạng Tây đi theo phía sau cười ha ha hai tiếng.
"Hôm nay có thể nếm thử." Trình Bác Diễn lên xe.
Trên đường có chút kẹt xe, chạy sắp một giờ cũng chưa tới nơi, lúc dừng đén đỏ Trình Bác Diễn nhận hai cuộc điện thoại, hối anh nhanh lên.
Hạng Tây có thể nghe được thanh âm rất náo nhiệt bên trong điện thoại truyền đến, cùng thanh âm của vài người đồng thời truyền đến.
Trình Bác Diễn cười nói lập tức sẽ đến, Hạng Tây vừa nghe lời này đột nhiên bắt đầu khẩn trương.
Người chờ ở khách sạn bên kia đều là bạn của Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn đã nói qua, trên cơ bản đều là bạn học, trung học hay đại học đều có, chơi nhiều nên cũng không phân rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!