Chương 29: (beta lần 1)

Từ sau khi Hạng Tây làm việc tại quán cơm nồi đất, mấy y tá trong bệnh viện thường sẽ đặt cơm ở quán của cậu mỗi ngày. Sau khi Trình Bác Diễn ăn hai lần, lúc các y tá đặt cơm cũng không hỏi anh nữa, chỉ cần có anh sẽ trực tiếp đặt luôn.

Hơn nữa lần nào cũng là đồ ăn như vậy, Trình Bác Diễn cũng không nói gì. Tuy rằng đối với anh mà nói, đồ ăn rất mặn, dầu ăn cũng nhiều, còn bột ngọt chắc chừng tính bằng muỗng, ăn xong khát nước cả buổi chiều. Nhưng cũng coi như là để ủng hộ công việc của Hạng Tây đi, ăn xong hai ngày này rồi lại nói.

Buổi trưa không còn việc gì, anh đi vệ sinh, rồi đến hoa viên sau viện hít thở không khí.

Trong hoa viên có không ít bệnh nhân, trời ấm sẽ ra ngoài đi dạo, ngẫu nhiên gặp bệnh nhân quen sẽ chào hỏi anh.

Đi dạo theo đường lát sỏi một lát, xem chừng Hạng Tây sắp đến đưa cơm, anh chuẩn bị về lại văn phòng.

Vừa xoay người, bên cạnh đã có người kêu anh một tiếng: "Bác sĩ Trình."

"Vâng." Anh lên tiếng trước, quay đầu mới thấy một người đàn ông lớn tuổi, ngồi trên băng ghế cạnh đó, nhìn có chút quen mắt: "Bác là..."

"Tuần trước khi khám ngoại trú là cậu khám cho tôi." Ông ấy muốn đứng lên, người trẻ tuổi bên cạnh nhanh chóng đi qua dìu ông, ông vỗ đùi mình: "Ngày đó đã nói là phải thay khớp."

"Cháu nhớ rồi, bác ngồi đi." Trình Bác Diễn gật đầu, ngày đó anh đã nói với ông, nếu không yên lòng, lại đến tìm chủ nhiệm xem sao: "Hôm nay bác đến đây tìm chủ nhiệm sao?"

"Tới trễ mất." Ông nói: "Chủ nhiệm tan tầm rồi."

"Sáng ngày mai lại đến cũng được." Trình Bác Diễn nói.

"Bác sĩ Trình, cậu nói xem nếu tôi không thay khớp, có phải chỉ có thể chờ chết hay không?" Ông cau mày nói.

"Không đến mức ấy." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Không chết người được đâu, chỉ ảnh hưởng đến vận động thôi, sẽ bị đau tương đối khó chịu."

"Tình huống của ba tôi vậy thì uống thuốc có được không?" Người trẻ tuổi hỏi.

"Cái này không thuốc nào trị được." Trình Bác Diễn có thể nhìn ra tình hình kinh tế trong nhà ông bác này hẳn là không tốt lắm, cả hai cha con đều mặc đồ rất cũ: "Có thể uống vài thuốc hoạt hóa với giảm đau trước, nhưng đây chỉ là xoa dịu tạm thời thôi. Chủ yếu bởi vì bác đây đã lớn tuổi, tình huống lại tương đối nghiêm trọng. Phim chụp hôm đó tôi đã nói với bác, xương đã sụp nghiêm trọng, gần như không có khe hở nữa, cho nên mới suy xét thay khớp xương."

Người trẻ tuổi im lặng một lát mới nói: "Rẻ nhất cũng phải đến mười vạn."

"Ngày mai đến sớm một tí, buổi sáng chủ nhiệm sẽ Lương luôn ở đây, hai người lại tìm ông ấy xem sao, ông ấy có kinh nghiệm phong phú hơn." Trình Bác Diễn nói.

Trình Bác Diễn lại hàn huyên vài câu cùng hai người họ, nhưng không có lời an ủi. Lúc anh đi hai cha con kia còn ngồi trên băng ghế mặt co mày cau.

Tình cảnh chẳng biết phải làm sao này khiến anh nhớ đến Hạng Tây.

Tại những góc hẻo lánh người bình thường nhìn không thấy được, có rất nhiều người lạc lõng trong khó khăn và sự bất lực của chính mình.

Mà bất kể có người nhìn thấy hay không, rất nhiều lúc đều sẽ lực bất tòng tâm.

Đây chính là nguyên nhân Trình Bác Diễn nói người nhϊếp ảnh kia chụp ảnh cảm giác có chút không thoải mái. Những nội dung này bày ra trước mắt, ngoài kinh ngạc, xúc động, thương cảm, hoặc tức giận cùng khinh thường, càng nhiều hơn là cảm giác vô lực.

Vì thế ý nghĩa của những tấm ảnh kia, trong nhiều trường hợp, có lẽ chỉ là xé vết thương của một số người, khiến một số người tổn thương, sau đó trở lại bình yên.

Khi trở lại khu nội trú, mới ở đầu này hành lang, anh đã thấy được Hạng Tây từ bên lầu kia chạy lên, trong tay mang theo hai hộp cơm.

Quay đầu vừa thấy Trình Bác Diễn, Hạng Tây liền nở nụ cười.

Trình Bác Diễn cảm thấy hai ngày nay Hạng Tây có chút không đúng, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào thì lại không nói được. Tuy cậu vẫn cười, vẫn lải nhải, nhưng lại không cảm thấy được sự vui vẻ tràn ra từ trong lòng.

Hạng Tây đưa cơm vào văn phòng của anh, trong tay còn có một bình sữa chua lớn, đặt lên bàn: "Còn lạnh, nhanh uống đi."

"Cậu mua?" Trình Bác Diễn ngẩn người.

"Vâng, không nhớ hôm nào anh nói muốn uống sữa chua mà." Hạng Tây nói: "Hôm nay lúc giao cơm, bên kia nhờ mua bia giúp nên em thuận tiện mua sữa chua cho anh."

"Cậu cũng uống một ít đi." Trình Bác Diễn sờ cái chai, còn rất lạnh, vì vậy cầm ly giấy rót một ly cho cậu: "Mồ hôi đầy mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!