Trình Bác Diễn ngồi trước bàn, trên bàn đặt một cái hộp cơm và một dĩa đầy cải thảo xào thịt nạc.
Cơm nồi đất rất thơm, nhưng dù ông chủ có cố gắng bỏ ít dầu đi nữa thì đối với Trình Bác Diễn đồ món này vẫn rất nhiều dầu. Anh lấy tất cả đồ ăn để ra ngoài, rồi lấy cải thảo ăn với cơm.
Khi về đến nhà Trình Bác Diễn cơ bản cũng không xem TV, Hạng Tây không ở đây, TV trong phòng khách cũng không ai mở. Không có âm thanh của TV, cũng không có tiếng nói chuyện của Hạng Tây, trong nhà rất yên tĩnh, còn có thể nghe được từng tiếng ồn ào huyên náo phía bên kia.
Hiện tại thời tiết đã chuyển ấm, chim non ở ban công sau thời gian chờ đợi cuối cùng cũng trưởng thành, ríu rít ngày càng rộn ràng, càng làm bật lên sự lạnh lẽo trong nhà thêm mấy lần.
Lúc Trình Bác Diễn đang rửa chén thì điện thoại trong phòng khách reo lên, tiếng chuông dọa anh giật mình.
Trước đây, tiếng chuông điện thoại không hề to đến vậy, bởi vì lúc ấy Hạng Tây luôn mở TV rất to, cứ như cậu bị nặng tai vậy. Anh cũng không thể làm gì ngoài việc chỉnh âm điện thoại lên mức to nhất, còn phải đổi nhạc chuông thành loại tê tâm liệt phế.
Trình Bác Diễn lau tay cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, là Lâm Hách gọi đến, anh nhận điện thoại: "Alo?"
"Bác Diễn! Đang ở nhà sao?" Từ trong âm thanh hỗn loạn, giọng Lâm Hách ở bên kia truyền đến.
"Đang ở nhà, sao vậy?" Trình Bác Diễn nhìn thời gian.
"Ra ngồi nửa tiếng đi. Vốn hôm nay là lâm thời hội tụ nên cũng không định gọi người bận rộn là cậu. Nhưng bây giờ đi ngang qua nhà cậu rồi thì nhất định phải gặp mặt." Lâm Hách nói: "Cả đám người đang ở chỗ tôi đây, còn có thêm một nhân vật thần bí. Mà tính ra cũng đã lâu rồi không gặp cậu nên muốn gặp mặt một lần để giải mối tương tư. Cậu mà còn không đến đây, tụi tôi sẽ trực tiếp gϊếŧ đến nhà cậu."
"Không phải năm ngoái mới gặp nhau sao, lúc này mới bao lâu mà đã tương tư rồi." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Loại đàn ông xấu xa như tôi làm sao mới sớm vậy mà nhớ mấy người được."
"Trình xấu xa nói mấy người tránh ra một bên..." Lâm Hách không biết nói chuyện với ai bên kia.
"Trình Bác Diễn, cậu là đồ không có lương tâm!" Một giọng nữ vang lên trong tai nghe: "Cậu mà không ra đây tớ sẽ mang con chúng ta tới cửa nhà cậu nói đạo lý."
"Tiêu Lãng?" Trình Bác Diễn lập tức nghe ra giọng nói này. Đây là người bạn ngồi bàn trên hồi trung học của anh, tốt nghiệp đại học xong đã cùng người nhà sang Úc, rất lâu rồi không gặp nhau.
"Đến hay không?" Tiêu Lãng nói: "Chúng tớ hiện đã đến trước cổng có hình điêu khắc người đàn ông khỏa thân ở khu nhà cậu rồi, lúc này còn không ra, tớ đi rồi sẽ rất ít cơ hội gặp lại, tên xấu xa."
Trình Bác Diễn thay quần áo, không lái xe, vừa đi đến tiểu khu Bắc Môn đã nhìn thấy hai chiếc xe đang dừng ở ven đường, còn có thêm vài người đang đứng cạnh xe.
Đều là người quen của anh và Lâm Hách. Tiêu Lãng chân dài vẫn rất bắt mắt, người cao 178cm còn mang thêm giày cao gót nhìn anh chạy tới, cũng khiến anh cảm thấy áp lực.
"Ầy cậu còn không chịu đi ra, chúng tớ thật sự có thể gϊếŧ vào đó." Tiêu Lãng vọt đến trước mặt dùng sức ôm anh, rồi lại lùi về một bước nhìn anh từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới: "Sao mà cứ đẹp trai như vậy hoài vậy?"
"Về khi nào? Cũng không gọi điện cho tớ." Trình Bác Diễn cười.
"Lần này trở về, công việc cần làm nhiều quá." Tiêu Lãng buộc lại tóc: "Định xử lý xong rồi liên lạc với cậu, cũng sợ cậu bận rộn. Lần trước về nước gọi điện cho cậu, giọng cậu lạnh như Nam cực ấy nên gửi lại cho cậu một cái thư thoại."
"Lúc ấy tớ có bệnh nhân, cậu lại chọn thời gian lúc tớ bận nhất mà gọi đến." Trình Bác Diễn ôm vai cô đi về phía xe, cùng vài người chào hỏi: "Các cậu định đi đâu?"
"Mới ăn no, trước tiên định tìm nơi để dạ dày nghỉ ngơi một chút, sau đó đi hát." Lâm Hách kéo cửa xe ra: "Cậu không hát thì theo bọn tôi đến phụ cận tìm một quán cà phê trò chuyện một lát đi."
Trình Bác Diễn lên xe, hai chiếc xe một trước một sau chạy đi.
Hôm nay Tống Nhất lái xe, Lâm Hách ngồi ở phó lái, thời gian cả một đường đều dùng để nhắc nhở Tống Nhất phải rẽ chỗ này, chuyển làn chỗ kia, chú ý khoảng cách với xe khác, Trình Bác Diễn ngồi phía sau có chút không chịu nổi: "Dừng xe."
"Sao vậy?" Lâm Hách quay đầu lại.
Tống Nhất vui vẻ: "Có người không chịu nổi cậu đó, kẻ uống rượu chỉ người không uống rượu lái xe."
"Không ngờ cậu là người dong dài như vậy." Trình Bác Diễn nói: "Tôi muốn qua nượng tựa xe của Trần Béo."
"Đừng." Lâm Hách nở nụ cười: "Trần béo gần đây có thần cổ phiếu nhập thân, hát ca cả một đường."
"Vậy ha." Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Phải rồi, thời gian trước cố phiếu CSR và CNR của cậu ta kiếm được không ít nhỉ... Thôi vậy tôi vẫn cứ ở đây chịu đựng một lát, cậu ngậm miệng đi."
Một đám người vào tiệm cà phê, tìm một ghế dựa dài ngồi xuống, Trình Bác Diễn cùng Tiêu Lãng ngồi ở phía xa nhất, nghe bọn họ trò chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!