Chương 20: (beta lần 1)

Trên đầu Hạng Tây còn vắt cái khăn mặt, cả nửa ngày cũng không nói nên lời, Trình Bác Diễn cứ dứt khoát tùy ý vứt ra một câu như vậy, cậu cũng không biết nên nói tiếp cái gì bây giờ.

Trình Bác Diễn cũng không tiếp tục để ý đến cậu, nửa dựa vào ghế, chân để ở trên bàn, mở một video tin tức ra xem.

Hạng Tây ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào TV, kéo cái khăn mặt trên đầu xuống, một chốc thì bỏ lên một chốc lại kéo xuống, trên TV chiếu cái gì cậu cũng không xem rõ.

Biếи ŧɦái.

Trình Bác Diễn nói ra cái từ này với cậu, cậu lại đột nhiên có chút hối hận đã mắng Đàm Tiểu Khang như thế trước mặt Trình Bác Diễn.

Nhưng Đàm Tiểu Khang quả thực là thiếu mắng mà!

Thế nào cũng phải mắng hắn là biếи ŧɦái...

Đàm Tiểu Khang chính là biếи ŧɦái!

"Anh, em, cái đó... không phải nói anh đâu..." Hạng Tây nhẹ xoa mũi, xấu hổ mở miệng:" Em không phải..."

Trình Bác Diễn quay đầu lại, há miệng vừa định nói chuyện, khi nhìn thấy cậu, lại không nói nên lời, trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu:" Cậu... cos(

-play) ai vậy?"

"A?" Hạng Tây ngẩn người, sờ đầu mình mới kịp phản ứng, cậu đã tự mình lấy cái khăn để trên đầu còn đang cột ở dưới cằm, cậu nhanh chóng cởi ra:" Tay em rảnh rổi chút thôi."

"Hẳn là nên chụp cho cậu tấm hính." Trình Bác Diễn nói.

"Vậy anh chụp đi." Hạng Tây lập tức lấy cái khăn mặt cột lại dưới cằm, cậu sợ cái câu 'Biếи ŧɦái' đó khiến Trình Bác Diễn không vui, hiện tại anh nói cái gì cậu cũng sẽ phối hợp, cậu cong tay làm lan hoa chỉ(*): "Có giống hát Nhị Nhân Chuyển không*?"

(*)Lan hoa chỉ: là lấy ngón tay giữa chạm vào ngón tay cái mấy ngón còn lại thì duỗi thẳng ra.

(*) Nhị Nhân Chuyển: một thể loại hát múa truyền thống phía bắc Trung Quốc.

"Nhị Nhân Chuyển như cậu sớm tuyệt diệt rồi." Trình Bác Diễn nhìn cậu vài giây đồng hồ, thở dài, lấy điện thoại qua vỗ cậu một cái: "Cậu muốn nói cái gì thì nói đi."

"Em không phải muốn nói anh biếи ŧɦái đâu, anh trai, em chỉ nói Đàm Tiểu Khang thôi." Hạng Tây ngồi xếp bằng trên sô pha: "Hơn nữa, em cũng không phải nói... Em nói biếи ŧɦái chính là Đàm Tiểu Khang hắn... cái dạng kia..."

"Để khăn mặt xuống được không?" Trình Bác diễn nói: "Không thì cậu ra ngoài trộm địa lôi cũng được đó."

"À, em quên mất." Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, cởi khăn mặt còn cột trên đầu xuống cầm trên tay: "Anh trai, anh đừng để ý, những lời em nói..."

"Đã biết." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Xem TV đi, nếu mệt thì đi ngủ."

"Người với người đúng là không giống nhau mà." Hạng Tây tựa vào sô pha, nhìn khăn mặt trong tay: "Đều thích nam giống nhau, nhưng Đàm Tiểu Khang lại khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm như kia, đổi thành người khác, lại không cảm thấy như vậy, cảm thấy hình như cũng rất bình thường."

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được." Trình Bác Diễn nói.

"Vâng?" Hạng Tây ngẩn người, sau đó lập tức vui vẻ, nằm trên sô pha cười nửa ngày cũng không dừng được: "Bác sĩ Trình, đúng là không nhìn ra anh tự kỉ như vậy, ý em là Đàm Tiểu Khang cực kỳ không có tố chất làm người, làm gì cũng không có cấp bậc, anh không giống vậy, anh là người tốt, anh cũng sẽ không làm cho người khác thấy ghê tởm."

"Tôi thay cậu tổng kết lại một chút thôi." Trình Bác Diễn cầm cái ly lên uống một hớp.

"Được lắm, em chính là xem mặt, mặt anh đẹp, sẽ không ghê tởm." Hạng Tây chậc hai tiếng, suy nghĩ rồi nói thêm: "Anh trai, anh đang uống kem đánh răng sao? Toàn là mùi bạc hà."

"Đúng vậy." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Kem đánh răng trộn với sửa tắm rồi thêm nước khuấy lên, muốn uống không?"

Hạng Tây cười rộ lên, cầm khăn mặt vào phòng tắm, Trình Bác Diễn chỉ chỗ cho cậu treo khăn mặt, cậu thành thật treo khăn mặt của mình lên đó.

Đứng ở trong phòng tắm do dự một chút, cậu cầm lấy cái bàn chải đánh răng trong ống đựng ra ngoài để ở một bên, sau đó cầm cái ống để bàn chải đi ra ngoài.

Cậu muốn uống nước, lại lười lấy chén, hơn nữa dùng chén uống xong còn phải rửa, cứ uống như vậy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!