Hôm nay khách trong quán cơm rất đông, tiếng phục vụ mời mọc nối tiếp không ngừng, toàn là đại hiệp nữ hiệp anh hùng, lại còn phối hợp với mấy bài nhạc phim kiếm hiệp trong quán, trông rất có không khí.
Trình Bác Diễn ăn không nhiều, đau đã mấy ngày nên tinh thần cũng không quá tốt, giọng cũng không còn thanh, ngày nào cũng nói liên tục từ sáng tới tối, cũng may Lâm Hách với Tống Nhất hiểu ý, biết Trình Bác Diễn từ thời còn đi học đã không có hứng thú với mấy chuyện chè chén, cho nên hôm nay hai người bọn họ không uống rượu, mục đích chủ yếu là ăn cơm, trò chuyện tán dốc tha hồ cả buổi, hơn tám giờ đã ăn xong.
Lúc tính tiền, Trình Bác Diễn nhìn lại khu nhà bếp ở phía sau, cả buổi cơm này, Hạng Tây chạy ra chạy vào rất nhiều lần, quét dọn vệ sinh, thu dọn chén đũa đủ thứ.
Chân của Hạng Tây có thể sinh hoạt bình thường, nhưng đối với công việc bây giờ của cậu, chạy tới chạy lui không có một giờ nghỉ ngơi, chân cẳng chắc không xong.
Tính tiền xong ra khỏi quán, Trình Bác Diễn cũng chẳng thấy bóng Hạng Tây đâu, Lâm Hách lái xe chạy tới, Trình Bác Diễn nghĩ ngợi một lát rồi bảo: " Hai người đi trước đi, tôi còn có việc."
"Ồ?" Tống Nhất ngẩn ra: "Không phải cậu mệt người muốn về nhà ngủ sao?"
"Tôi..." Trình Bác Diễn chỉ tay về phía quán cơm: "Muốn tìm một người nói mấy câu."
"Ai vậy?" Lâm Hách quay kính xe xuống hỏi: "Trong tiệm cơm à?"
"Ừ, là một... bệnh nhân," Trình Bác Diễn do dự một lát: "Là thằng bé lúc trước tôi đã nói với cậu."
"Cái thằng kêu cậu bằng anh đó hả?" Lâm Hách hơi bất ngờ: "Ở đây à? Đi làm công hả?"
"Ừ," Trình Bác Diễn gật đầu một cái: "Chân nó còn gắn đinh thép, tôi thấy nó chạy tới chạy lui, cường độ công việc này quá sức... Hai cậu đi trước đi, chút nữa tôi gọi xe đi về."
"Lương y như từ mẫu ha!" Tống Nhất mở cửa xe, "Bác Diễn này, nhìn bộ dáng cậu đâu giống như loại đó, nhìn mặt mũi cậu thì cậu là người "mackeno" mới phải."
"Cậu ta vốn là như vậy." Lâm Hách tặc lưỡi một tiếng: "Lúc chúng ta học phổ thông cậu ta đã thế rồi, em chưa nói với anh à, lúc leo núi cậu đã gặp phải một ông mập bị ngã cả người đầy máu, ai cũng sợ choáng người, Bác Diễn cố chấp cõng người ta xuống núi, sau khi đi xuống chân cẳng mỏi rũ cả nửa tiếng không đi đường được."
"Ây thật là..." Tống Nhất cảm thán.
"Có một mình tôi là nam, tôi không cõng thì ai cõng đây." Trình Bác Diễn thở dài, đẩy Tống Nhất lên xe, đóng cửa lại: "Được rồi, hai người về nhà tán dóc đi."
***
Hạng Tây vẫn cảm thấy vô cũng tốt khi có được một công việc đàng hoàng, cậu muốn lập tức có thể có việc làm, nhưng công việc đang làm này quả thực hơi khó thích nghi.
Cửa sau tiệm cơm có mấy thùng rác lớn, cậu phải đem rác rưới bên ngoài dọn dẹp, đồ ăn nước nôi gì đó thì đổ vào trong thùng nước cơm, loại khác thì bỏ vào thùng khác, không cẩn thận là dây vào quần với giày, Đàm Tiểu Khang đưa cho cậu đôi găng tay, mới đeo được vài lần liền không biết đã vứt đi đâu.
Lúc đang bận bịu trước mấy cái thùng rác, Hạng Tây nghe tiếng có người đi tới, cậu nghĩ bụng chắc là lại có người đi vệ sinh nhầm đường, cậu cũng chẳng thèm quay đầu lại mà lên tiếng: "Đại hiệp muốn bế quan tu luyện sao, phòng bế quan ở..."
Lời còn chưa dứt, người đang đi tới đạp phải vũng nước, la lên: "Ây! Bế quan cái quái gì!"
"Anh?" Hạng Tây ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Trình Bác Diễn đang cau mày cúi đầu nhìn giày của anh, cậu vội cầm giẻ lau chạy tới: "Em lau giúp anh... Sao anh chạy tới đây? Nhà vệ sinh đâu ở đây!"
"Tự tôi lau!" Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây ngồi xuống chuẩn bị lau giày mình, anh vội vàng lùi lại, đưa tay giật lấy giẻ lau, "Cậu... Ểy? Êy!"
".. Đã bảo để em lau cho anh." Hạng Tây thấy tay anh vừa mới chạm vào giẻ lau đã rụt về, lập tức cười hớn hở: "Chỗ này không có dịch khử trùng đâu."
"Đừng lau, cậu đứng lên," Trình Bác Diễn kéo tay cậu lôi cậu đứng lên: "Chân cậu không thể chịu lực như vậy, tôi chẳng phải đã nói cậu về nhà nghỉ ngơi cho khỏe sao!"
"Anh bảo em đừng chạy trốn, đừng làm việc, chẳng lẽ em cũng phải làm theo sao." Hạng Tây cười cười, "Đây là công việc của em mà."
"Cậu nghỉ ngơi một đoạn thời gian hẵng làm việc, công việc này của cậu chạy ra chạy vào mấy tiếng đồng hồ không ngừng, không ổn chút nào." Trình Bác Diễn cau mày : "Cậu thế này là không xong rồi, mai tới bệnh viện chụp phim..."
"Anh, anh Trình, bác sĩ Trình." Hạng Tây cười cười ngắt ngang lời anh nói: "Cảm ơn, thật cảm ơn anh, em không ngờ anh lại chạy tới chỗ em để nói chuyện về cái chân này."
"Nói nhảm gì đó, không cần cảm ơn." Trình Bác Diễn có chút bối rồi: "Bác sĩ nào cũng phải lo lắng cho bệnh nhân của mình như vậy."
"Em phải làm việc chứ, không làm việc em lấy gì ăn đây, em còn nợ tiền anh mà." Hạng Tây nói.
"Thôi!" Trình Bác Diễn chỉ tay vào cậu: "Tôi nào ép cậu trả tiền, đây đâu phải lý do."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!