Chương 11: (Vô Đề)

Trình Bác Diễn cầm tấm phim Hạng Tây vừa chụp xem xét, án theo hai tuần tới thăm nom thì tình hình khôi phục rất tốt, dù sao cũng là thanh niên, chỉ cần phát triển tốt là sẽ không để lại di chứng sau này.

Hạng Tây bị thương không nhẹ, nhưng có lẽ do cậu chọn tư thế bảo vệ khá tốt nên đầu với những cơ quan quan trọng không bị thương nặng.

Ắt hẳn khuôn mặt cũng là điểm bảo vệ chính, chỉ có vài vết trầy da với máu tụ, chừng vài ngày là tan hết. Nhưng mà tay, chân, lưng bị thương rất nhiều, không tính tới xương cốt, có không ít chỗ bị rách đến toạc da, vết lớn vết nhỏ được khâu khá nhiều mũi.

Có lẽ cả người sẽ rất đau, nhưng Hạng Tây chỉ than đau với anh vào hai ngày đầu khi mới tỉnh lại, còn mấy ngày sau thì không hé răng bao giờ.

Chu Tiến nằm giường bên cạnh đã xuất viện trước, cậu nào còn người nào để hi ha chém gió cả buổi.

Rất kiên nhẫn.

Hạng Tây bình thường hay nói hay cười, nhưng khi nói chuyện vì sao bị thương, bị thương ở đâu thì cậu kín như bưng, không có khi nào nói lỡ lời.

Trình Bác Diễn không biết rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, chuyện gì có thể để cho miệng cậu ngậm chặt như vậy, cũng không biết rốt cuộc cậu làm sao có thể kéo cả người thương tích nghiêm trọng như vậy chạy đến bãi đậu xe bệnh viện.

Tên côn đồ này có cá tính khiến cho anh cảm thán, không biết nói sao, cảm giác giống như thấy được một con mồi bị vây trong bẫy rập không còn lối thoát nên liều mạng giãy giụa vậy.

Lại còn... rất giỏi chịu đựng.

"Có thể để chân em xuống không?" Hạng Tây nằm trên giường nhìn anh: "Lấy cái thứ trên cổ này xuống luôn đi."

"Mấy ngày nữa mới được tháo nẹp cổ." Trình Bác Diễn thả tập ghi chú kiểm tra phòng trong tay xuống: "Chân bớt sưng rồi thì không cần treo nữa, để tôi xem một chút."

"Cứ treo chân mãi như vậy, em thấy eo mình quẹo rồi, anh thấy tóc em dài ra chưa hả?" Hạng Tây thở dài.

"Gần giống undercut rồi đấy..." Trình Bác Diễn nhìn mái tóc của cậu.

"Gọi y tá tới xem đi, tay anh đỡ chưa?" Hạng Tây nhìn tay phải của anh.

"Đỡ từ sớm." Trình Bác Diễn cúi đầu kiểm tra cái chân bị treo của cậu: "Không tệ lắm, cơ bản đã tiêu sưng, chút nữa y tá sẽ tháo xuống cho cậu, nhưng phải chú ý không được cử động linh tinh."

"Được, em sẽ không cử động." Hạng Tây cười cười, ngẫm nghĩ một lát lại nói: "Tay anh... sao bị thương vậy? Lúc trước em... không dám hỏi."

"Chuyện ngoài ý muốn, chẳng có gì mà không dám hỏi cả." Chuyện về vết thương kia Trình Bác Diễn cũng lười đề cập: "Người nhà bệnh nhân có ý kiến, nóng nảy nên ra tay."

Khám bệnh cho một bệnh nhân, lúc trước tay gã gãy xương, sau khi dỡ nẹp ra thì luôn nói tay bị đau, nhiều bác sĩ thay phiên kiểm tra cho gã nhưng không thấy bất kỳ vấn đề nào, người nhà kéo nhau tới bệnh viện mấy ngày, trưởng Khoa lương lại tự mình kiểm tra, kết quả vẫn bình thường.

Người nhà bệnh nhân vừa nghe thấy liền nổi điên, Trình Bác Diễn là bác sĩ chẩn đoán cho nên bị đánh, may là anh né nhanh, cái ghế chỉ đập vào mu bàn tay.

Hạng Tây cười ha ha mấy tiếng, không nói gì nữa.

Nghe được câu trả lời cậu cảm thấy cả người nhẹ đi một chút. Ngày đó cậu thấy miếng băng vải trên tay Trình Bác Diễn liền sợ hết cả hồn, mặc dù cảm thấy không quá nghiêm trọng nhưng vẫn thầm lo sợ, sợ người của Bình thúc đã tìm đến bệnh viện.

Tìm tới Trình Bác Diễn, hỏi tung tích của mình, Trình Bác Diễn không nói, nên bị đánh.

Nghĩ nhiều, biết rõ là mình nghĩ nhiều, nhưng cậu vẫn không dám mở miệng hỏi.

Trình Bác Diễn bình thường sẽ thi thoảng đùa giỡn với y tá và bệnh nhân một chút, nói năng làm việc rất hiền hòa, nhưng đa số vẫn nghiêm túc trong giờ làm việc, lại còn đã nhìn thấy cảnh anh tháo khớp tay người ta, cho nên Hạng Tây sợ mình hỏi gì không đúng sẽ bị anh xử đẹp.

"Hôm nay bớt cho cậu một mũi." Trình Bác Diễn kiểm tra chân cậu xong rồi cầm lấy bản ghi chép kiểm tra phòng: "Giờ cậu ăn cơm được chưa? Dạ dày..."

"Đừng vội." Dì Tôn đột nhiên đẩy cửa vào, la thật to, đi tới mép giường nhanh nhẹn lấy bô tiểu từ dưới đất lên: "Nào, cậu đi tiểu đi."

"Tôi..." Hạng Tây lập tức lúng túng muốn bung cả người dậy: "Tôi không muốn tiểu."

"Không phải hồi nãy vội lắm sao?" Dì Tôn cười bảo: "Chén tôi cũng không kịp rửa mà ném đó vội tới đây này."

"Đi tiểu đi." Trình Bác Diễn cười một tiếng, xoay người đi về phía cửa phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!