Chương 7: (Vô Đề)

Một năm sau, sân bay quốc tế, một người trẻ tuổi tuấn dật đang đi ra đại sảnh sân bay. Trên mặt cậu đeo một cặp kính râm màu mực, tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt, thế nhưng từ cái mũi và đôi môi của cậu cũng có thể đoán rằng sau khi gỡ cặp kính xuống có thể mê đảo không ít phụ nữ, trên hai bên vành tai cài khuyên tai kim cương nho nhỏ, điều này cũng không khiến cho cậu lộ vẻ ẻo lả, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần khí độ quý tộc.

Trên người cậu là một chiếc áo tây trang nhàn nhã màu ka ki tùy ý, quần bò màu lam đậm càng tôn lên đôi chân thon dài.

Lúc này, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới, "Này, chàng trai, có thể trò chuyện với cậu một chút không? Tôi cam đoan không có ác ý."

"Được thôi, thưa ngài, tôi cho ngài thời gian hai phút." Người trẻ tuổi buồn cười mà dừng lại, động tác xem đồng hồ biểu thị cậu đang vội, nhưng ngữ điệu nói chuyện lại phi thường có kiên nhẫn.

"Chiều cao và khí chất của cậu đều cực kỳ thích hợp làm người mẫu, đây là danh thiếp của tôi, xin cậu hãy nhận lấy."

"Được, cảm ơn." Người trẻ tuổi lễ phép mà cất danh thiếp vào trong ví mình.

"Có thể mời cậu uống tách cà phê thuận tiện trò chuyện chút chứ?"

"Xin lỗi." Người trẻ tuổi nhìn đồng hồ đeo tay, "Hai phút đã hết rồi."

Lúc này, một người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp mặc bộ đồ màu đen đi tới, "Cậu Dean Dương, tôi đã chờ cậu nửa tiếng rồi, vậy mà cậu bây giờ còn nhàn nhã thoải mái trò chuyện với người không quen biết?"

"À, xin lỗi nhé, Leila. Quý ông này thoạt nhìn rất thành khẩn."

"Như vậy sự chờ đợi của tôi là không thành khẩn sao?" Chân mày của Leila nhướn lên, nhìn về phía người trung niên kia, "Thưa ngài, xin chào ngài. Vị này là người kế thừa xí nghiệp trang sức Dương Thị nổi tiếng New York – Dean Dương, cậu ấy không cần trở thành người mẫu, ca sĩ, diễn viên, mỗi năm có hơn năm triệu vào tài khoản, kiến nghị của tôi chính là ngài không bằng đi tìm ứng cử viên khác ngoài cậu ấy chịu xoay mặt tạo dáng trước máy ảnh đi thôi."

"A, thực sự rất xin lỗi." Người trung niên có chút lúng túng.

Trái lại thì Dean Dương vẫn cứ nho nhã lễ độ, "Tôi từng nghe qua công ty của ngài, đã khai thác được rất nhiều người mẫu có tiềm năng, được xưng là Dreamworks của giới thời thời trang. Nếu như có cơ hội mong được hợp tác cùng quý công ty, đương nhiên là trên phương tiện triển lãm trang sức." (xưởng phim Dreamworks)

"A, cảm ơn!"

Lòng kiên nhẫn của Leila đã bị diệt sạch rồi, cô khoác cánh tay Dean Dương, đem cậu lôi đi.

Ngồi vào trong xe, Leila bắt chân lên, "Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt." Dean tháo kính râm xuống, bên trán cậu có một vết sẹo chừng hai centimet, cũng không dữ tợn, lại tăng thêm mấy phần cảm giác thần bí cho ngũ quan.

Lúc này, trong tai truyền đến giọng nói hơi hơi lạnh lẽo.

"Cảnh quan Chu Trù, hiệu quả của máy liên lạc kiểu mới này thế nào?"

"Phi thường hoàn mỹ." Ngón tay của người trẻ tuổi vuốt nhẹ lên trang sức kim cương trên vành tai, cong khóe miệng.

"Vậy thì bữa tiệc tối nay, chúc cậu may mắn."

Đúng vậy, giờ đây người trẻ tuổi ngồi trên xe giống Dean Dương như tạc chính là Chu Trù.

Sau vụ nổ một năm trước, Chu Trù tỉnh lại trong bệnh viện. Vị trí từ vai trái đến ngực của cậu đã bị nhiệt độ cao nướng cháy để lại sẹo, khi ngã xuống đất xương sườn bị gãy, thêm cả những chỗ bị thương linh tinh lặt vặt khác nữa. Ngay khi bọn Gwen chạy đến, trông thấy cậu máu thịt mơ hồ nằm ở nơi đó, nhìn mà phát hoảng. Gwen cho rằng cậu sẽ chết, thế nhưng cậu lại là người bị thương nhẹ nhất trong vụ nổ đó, cũng là người còn sống sót duy nhất.

"Hey, người anh em!" Gwen ở ngoài phòng bệnh trông nom cậu đằng đẵng suốt bốn ngày, thứ mà ngay ở một khắc nọ khi Chu Trù mở mắt ra trông thấy chính là khuôn mặt cực độ tiều tụy của cái người này.

"Đây là thiên đường… hay là địa ngục…"

"Nơi này là nhân gian."

Một tháng sau, thương thế của Chu Trù chuyển biến tốt. Người phụ trách phân bộ Interpol ở New York tự mình đến thăm cậu.

Giờ phút này, ngoại trừ bên cạnh chiếc giường của Chu Trù, còn có một ông lão trên dưới sáu mươi tuổi —— Dương Cẩm.

Vụ nổ đó, đứa con trai duy nhất của ông – Dean Dương bị bỏng mức độ nặng, sau ba ngày trải qua thống khổ cực độ thì mất. Điều này đối với người già mà nói là đả kích trí mạng. Ông bây giờ cái gì cũng đều chẳng thiết, ngoại trừ báo thù cho con trai mình.

Ông cung cấp cho Interpol một khoản kếch xù, chính để nhằm tìm ra hung thủ đặt bom và cả đem hắn hoặc bọn hắn ra trước công lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!