Chu Trù dựa vào tường, duỗi ngón tay đặt trên nơ cổ của mình, ngộ nhỡ có người hỏi cậu sao lại trốn ở hành lang, cậu cũng có cái cớ nói bản thân đang chỉnh lý y phục.
"Dean, cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm, tôi không có hứng thú với các chàng trai nhỏ hơn mình." Thanh âm của Eva chậm rãi, mang theo vài phần trấn an, xem ra cô thực sự coi Dean là con nít.
"Như vậy Anson Lorenzo thì sao? Tuổi hắn ta cũng nhỏ hơn cô, thế nhưng cô lại ưu ái hắn không phải sao? Hay là vì biểu hiện trên giường của hắn?"
Chu Trù lắc đầu, cậu Dean này quá xốc nổi rồi, loại phụ nữ đã từng trải qua sóng to gió lớn giống như Eva này sẽ không yêu thích.
"Anson sao? Anh ta còn đa mưu túc trí hơn tôi. Tôi thích vẻ điên cuồng và bình tĩnh của anh ta. Đợi khi cậu lớn đến cái tuổi của anh ta cũng chưa chắc đã có hương vị của anh ta đâu." Giọng nói của Eva mang ý cười, nói không rõ là vì nhắc đến Anson hay là bởi vì tính trẻ con của người trước mắt, "Dean, tìm một người con gái thích hợp với cậu mà hưởng thụ cuộc sống đi."
"Eva, tôi chỉ muốn…"
"Được rồi, đề tài này kết thúc ở đây. Tôi phải đi về hội trường, có mấy người bạn mà tôi muốn vui vẻ cùng họ tán gẫu chút." Eva xoay người đi tới, Chu Trù không thể không chạy nhanh về hội trường.
"Tình huống thế nào?" Trong tai nghe truyền tới thanh âm của Mark.
"Dean Dương bị Eva bỏ rồi." Chu Trù qua quýt thỏa mãn tâm lý hóng hớt của Mark, tiếp tục bưng khay thực hiện chức trách làm phục vụ sinh.
Eva tư thái yểu điệu, viên kim cương màu lam trên cổ phối hợp với làn da trắng sứ cửa cô, có vẻ càng động lòng người.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Chu Trù, mím môi mỉm cười, vươn tay lấy qua một ly champagne, "Cậu tên là gì?"
Chu Trù rất tự nhiên mà đáp lại một nụ cười, "Tôi tên là Ethan."
"À, Ethan. Cậu thực sự rất đẹp trai." Ngón tay Eva mang theo tính dụ hoặc gảy lên chiếc nơ cổ áo của cậu, sau đó thì giống y như nước chảy lại lần nữa dung nhập vào trong nhóm tân khách.
Trong tai nghe lần nữa truyền đến tiếng trêu ghẹo của Mark, "À há, Eva bảo cậu rất đẹp trai kìa. Người anh em, nói tôi nghe xem tâm tình của cậu thế nào?"
Chu Trù không để ý đến Mark.
Ngay sau đó trong tai nghe truyền đến thanh âm của Gwen, "Hey, Chow, tôi muốn cậu đến phòng nghỉ số 4 một chuyến, nếu như nguồn tin của chúng ta là chính xác, sau bữa trưa, Eva hẳn sẽ ở nơi đó hẹn gặp với mấy người mua có mục đích. Cậu đi thăm dò một chút xem phòng vệ ở nơi đó ra sao đi."
Chu Trù bất động thanh sắc dạo nửa vòng trong hội trường, đi ra cửa.
Cậu nâng khay đi đến nơi gọi là phòng nghỉ số 4, ở cửa hai gã người Nga đô con đứng tại đó, muốn không kinh động bất kỳ ai tiến vào rất khó khăn. Trong vòng bao mươi giây quật ngã bọn họ đối với Chu Trù thì không phải chuyện khó, thế nhưng Eva nhất định sẽ hủy bỏ cuộc đàm thoại buổi chiều, ngay khi Chu Trù nâng khay đi tới, hai tên vệ sĩ rõ ràng rất cảnh giác mà đem tay đặt ở bên hông, chuẩn bị rút súng bất cứ lúc nào.
Chu Trù đi đến trước cửa phòng nghỉ số 3, nâng tay gõ cửa, "Ngài Dương, xin hỏi ngài ở bên trong sao?"
"Vào đi."
Chu Trù vặn cửa đi vào, người trẻ tuổi vừa rồi còn hào hoa phong nhã giờ đây ngồi trên sô pha hút thuốc, có vài phần bộ dáng sa sút. Xem ra, cậu ta thực sự thích Eva Hoffsky rồi.
Đặt champagne xuống trước mặt cậu ta, Chu Trù nhẹ giọng nói, "Ngài Dương, đây là rượu cô Hoffsky bảo tôi đưa đến, cô ấy nói có lẽ ngài cần thả lỏng một chút."
Dean Dương ngẩng đầu lên bất đắc dĩ mà cười, "Ồ? Của cô ấy tặng cho tôi. Thật khó có khi được cô ấy săn sóc."
Chu Trù giả bộ thu dọn gian phòng này, thật ra là điều tra xem có khả năng gì từ phòng số 3 đi vào phòng số 4 hay không, cho dù là phương pháp đặt vào một cái máy nghe lén. Thế nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ cánh cửa sổ đối diện cửa ra vào kia thì chẳng có con đường nào khác. Nếu như bản thân thừa dịp sau khi Dean Dương rời đi, từ cái cửa sổ đó đến cửa sổ phòng số 4, cậu cá rằng nhất định sẽ có người trông thấy. Hơn nữa cửa sổ phòng số 4 nhất định là khóa lại rồi.
Dean Dương đem một tờ giấy bạc 100 đô la đặt vào trong khay, "Đi ra đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát."
Chu Trù nói một câu, "Cảm ơn ngài Dương."
Xoay người rời khỏi gian phòng, Chu Trù nhỏ giọng nói, "Sếp, căn phòng rất nghiêm mật, không có cơ hội đi vào."
Ngay tại khoảng cách cậu đi chưa được năm mét, sau lưng phát ra một tiếng nổ vang dội.
Không kịp quay đầu xem xảy ra chuyện gì, cả người Chu Trù đã bị khí lưu hất bay ra.
Uy lực của quả bom này rất lớn, luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt Chu Trù, trong chớp mắt khi rơi xuống đất xương cốt toàn thân đều như muốn vỡ vụn ra. Mảnh gạch lả tả rơi lên người Chu Trù, bản năng khiến cậu tự bảo vệ mình ở mức độ lớn nhất. Trong mơ hồ, cậu thấy gian phòng số 4 đã bị nổ banh, hai tên vệ sĩ đứng ở trước cửa bị nổ đến thi cốt chẳng còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!