Chương 5: (Vô Đề)

"Chúng ta đi đâu?" Chu Trù thong dong hỏi.

"Daniel Boulud, tôi vẫn luôn muốn đưa em đi nếm thử món trứng cá muối ở chỗ đó." Ngón tay Anson vuốt qua tóc mái của Chu Trù, người kia liền tựa như thấy ôn dịch mà né ra.

Anson cũng không để bụng, chỉ lẳng lặng ngắm sườn mặt của Chu Trù.

Đến nhà hàng đó, Chu Trù lần đầu tiên lĩnh hội được cái gì gọi là đãi ngộ siêu cấp VIP chân chính. Đầu tiên là người quản lý nhà hànhg tự mình ra cửa nghênh tiếp, tự mình chuẩn bị phòng dùng bữa cho bọn họ, bếp trưởng tự mình chiêu đãi, ngay cả bố trí bàn ăn cũng ưu nhã phi phàm.

Chu Trù không thể không thừa nhận Anson Lorenzo là con người rất biết hưởng thụ.

"Chúng ta sống, chính là để hưởng thụ." Anson cầm vang đỏ lên, khe khẽ mỉm cười với Chu Trù.

Tay phải giãn cơ bị thương đã sắp lành, cậu nâng ly rượu vang đỏ lên, tuy rằng không am hiểu thưởng thức vang đỏ, nhưng nhìn màu sắc này cũng biết giá trị không thấp.

Bữa cơm tối này xa xỉ đến cực điểm. Anson tựa hồ chính là vì muốn hạ thấp cuộc sống trước đây của Chu Trù, muốn cậu biết rằng thứ cậu ăn cậu uống trước đây đều chỉ là rác rưởi

Ốc sên kiểu Pháp thơm mà không ngấy. Vị thuần mỹ của gan ngỗng muối khiến người ta vị giác khó quên. Sự đong đầy của trứng cá muối vỡ ra trong khoang miệng khiến người tâm thần thư sướng.

Giữa bọn họ không có giao lưu gì khác, phảng phất như Anson cố gắng đem thời gian để lại cho Chu Trù tự mình lĩnh hội.

Khi điểm tâm ngọt sau bữa ăn được bưng lên, Anson nhìn đồng hồ của mình, "Đến lúc tôi nên nói cái bí mật kia của tôi cho em rồi."

"Ồ, bí mật gì?" Chu Trù nghiêng mặt giả bộ rất có hứng thú nhìn Anson.

"Lúc em lần đầu gặp tôi, bức tranh hiện đại đó nổ tung." Anson đưa tay chống cằm mình, giữa mắt mày có mấy phần hài hước.

"Khi ấy tôi không nên kéo anh, đây là quyết định hối hận nhất trong cuộc đời tôi đấy."

"Quả bom đó là tôi tự đặt."

"Hả?" Chu Trù thừa nhận bản thân thực sự sửng sốt.

"Tôi… muốn thử xem uy lực của nó ra sao, tôi đứng ở vị trí đó có bị nổ chết hay không."

"Anh là kẻ điên." Chu Trù không quá bận tâm Anson, cúi đầu thưởng thức điểm tâm ngọt.

"Tôi chỉ là làm một cuộc thử nghiệm mà thôi, để nghiệm chứng giả thiết của tôi." Anson vỗ tay, Richard bưng một cái máy tính bảng đi vào.

Trên màn hình máy tính là nơi giống với một cái thư phòng. Một người đàn ông trên dưới năm mươi ngồi trước bàn sách, ngắm một bức tranh trên tường, tựa hồ rất say sưa thưởng thức.

Chu Trù cứng ngắc, "Ông ta là ai vậy?"

"Một trong những cổ đông của Massive, cũng là người chống đỡ của Charles. Bọn em muốn tìm được người gọi là ông chủ sau màn của các phi vụ buôn bán vũ khí của Massive, thì hiện tại tin tức rất có tính khẳng định gã này là kẻ đó." Anson một bộ tác phong nhàn nhã mà dùng ngón tay chỉ chỉ.

Trong đầu xẹt qua cái câu "Tôi chỉ là làm một cuộc thử nghiệm mà thôi" Anson vừa nói, Chu Trù cả người khẩn trương lên, "Anh muốn làm gì!"

Lời nói vừa dứt, bức tranh trên màn hình nổ tung ra, cả mặt tranh biến thành bông tuyết.

Chu Trù siết chặt nắm đấm, trừng hướng Anson, thật lâu sau mới mở miệng nói, "Anh mời tôi ăn bữa tối, chính là vì cho tôi xem cái này sao?"

"Không phải rất đặc sắc sao?" Anson cười thật dịu dàng, Chu Trù chỉ cảm thấy không rét mà run.

"Vì sao tôi lại cảm thấy anh là muốn cảnh cáo tôi điều gì đó nhỉ? Tỉ như nói anh muốn thuyết phục tôi rằng anh xác thực có cài bom ở phòng trọ của tôi vậy."

"Điều tôi muốn thuyết phục em là, nếu như em làm báo cáo rời khỏi tổ của Gwen, tôi liền cho nổ sập văn phòng của Gwen đó." Biểu tình của Anson chính là mời Chu Trù uống trà đơn giản vậy thôi.

Chu Trù có chút câm nín, chuyện bản thân chuẩn bị rời khỏi tiểu đội của Gwen cậu chưa từng nói với ai cả, thực không biết Anson làm thế nào biết được.

"Tôi ở lại tổ của Gwen, đối với ngài Lorenzo có giá trị gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!