Cậu vừa định đi ra khỏi toilet liền bị Anson một phát túm trở lại. Chu Trù theo bản năng muốn phản kháng, thế nhưng cậu lại nhớ đến Dean cũng chẳng có thân thủ tốt đến vậy, chỉ đành tùy ý bản thân bị đối phương ấn lên tường.
Sống lưng đập lên mặt tường, hô hấp của Chu Trù đình trệ mất nửa nhịp.
"Tôi hẳn đã từng nói với em đừng quá tiếp cận William Goodwin." Đôi mắt của Anson xanh thẳm mà sâu không thể dò, Chu Trù vào một khắc đó cư nhiên sản sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Vì sao chứ? Anh ta là khách hàng của tôi."
"Bởi vì rất nguy hiểm." Ngón tay Anson nhè nhẹ lướt qua xương mày Chu Trù, tựa hồ miêu tả ấn tượng nào đó sâu trong nội tâm.
Chu Trù quay mặt chỗ khác cười nhạo, "Ngài cũng rất nguy hiểm."
Anson nghiêng mặt, cách Chu Trù rất gần, hô hấp của anh quanh quẩn bên môi Chu Trù, tựa hồ không cẩn thận một cái liền tiến vào trong khe hở giữa hai cánh môi kia.
"Em biết tôi nguy hiểm, như vậy tôi vẫn chưa được coi là nguy hiểm chân chính…"
Anson lại bắt đầu kỹ thuật mê hoặc nhân tâm anh sở trường. Giọng nói ôn tồn mà ngân nga, muốn làm mềm hóa hết thảy tư duy kiên cường.
Mùi hương nước hoa nam trên người anh từ cổ lan tỏa ra, đó là một loại hương vị tao nhã mà tĩnh lặng, lại khiến Chu Trù toàn thân nóng bừng lên.
Một phen đẩy Anson ra, Chu Trù sải bước ra ngoài.
"Dean à, kim cương thoạt nhìn rất cứng rắn, thế nhưng gặp phải nhiệt độ cao cũng sẽ không chịu nổi một kích đâu."
Chu Trù không rảnh để ý đến ý ẩn dụ của Anson, cậu biết cái tên này trong mười câu thì có đến chín câu là nói điêu, nếu mà đi cân nhắc lời anh ta nói, vậy thì bản thân chính là thằng đần từ đầu đến đuôi rồi.
Cậu khoác tay Leila, tiệc tối đã kết thúc, bọn họ ngồi xe về nhà.
New York sau nửa đêm, đường xá thoải mái hơn nhiều. Ánh đèn nghê hồng từ cửa sổ lấp lóe vụt qua, phảng phất tựa lỗi giác như được tiến vào đường hầm thời gian.
"Chu Trù, cậu có cảm thấy Anson đối xử với cậu rất đặc biệt không?" Leila nửa đùa mà hỏi.
"Ồ? Đặc biệt thế nào?"
"Có lẽ người khác không phát hiện, ngay khi chúng ta bước vào bữa tiệc, tôi cảm thấy người đầu tiên trông thấy cậu chính là anh ta."
"Đừng tin vào cảm giác Anson Lorenzo mang đến cho cô, bởi vì đó đều là lỗi giác." Chu Trù cười giễu một tiếng. Giờ khắc này, trong đầu cậu, giữa răng môi cậu tựa hồ vẫn đọng lại hơi thở của Anson, xua đi không được.
"Có lẽ chúng ta không đi hoài nghi, thì có thể tìm được chân tướng đơn giản nhất." Leila nhún nhún vai.
"Chân tướng đơn giản nhất? Dựa theo miêu tả của cô, chân tướng đơn giản nhất là Anson Lorenzo yêu tôi. Mà chúng ta đều biết, Anson trừ bỏ bản thân anh ta sẽ chẳng yêu bất cứ người nào khác."
"À há, kỳ thật tôi đang nghĩ nếu như anh ta có thể yêu cậu, nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng thêm đơn giản."
Chu Trù liếc kính chiếu hậu một cái, đè thấp giọng nói, "Leila."
Leila hiểu ý, góc đường vừa lúc có hai chiếc xe con màu đen theo phía sau bọn họ, có xu hướng tăng tốc tiến lên.
Chu Trù giẫm chân ga vượt qua một chiếc đèn xanh đèn đỏ.
"Thôi xong, ngày mai cậu nhất định sẽ nhận được vé phạt." Leila không quên nhìn về phía sau, quả nhiên hai chiếc xe kia cũng vượt đèn.
Kỹ thuật lái xe của Chu Trù luôn điệu nghệ, nhanh như chớp bỏ rơi hai chiếc xe kia, mà Leila thì chưa hết kinh hồn túm lấy tay vịn, "Cậu cho rằng mình đang đóng sao?"
Vươn tay lấy di động ra, Chu Trù quay số gọi tới điện thoại của Anson Lorenzo.
"Có phải anh phái người bám theo theo tôi không?" Không chờ Anson mở miệng Chu Trù đã đè thấp giọng hỏi.
"Dean, em xem ra rất tức giận a. Là điều gì khiến em cảm thấy tôi có phái người bám theo em nhỉ?" Thanh âm của Anson mang theo ý cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!