"Thế nào, thức ăn của khách sạn chúng tôi đặc biệt hạng nhất nhỉ?"
"Đặc biệt hạng nhất. Nguyên liệu tươi mới, chế biến tỉ mỉ, thức ăn cũng có thể làm ra loại xa hoa khiêm tốn này, khiến tôi phi thường kinh ngạc."
"Điều cậu hình dung không giống như thức ăn, mà lại giống kim cương của Dương Thị." William thấp giọng bật cười.
Ngay tại lúc này, một người phục vụ ôm một bó lớn hoa mãn thiên tinh trắng ngần đi tới.
"Ngài Dương, có người tặng hoa cho ngài."
Chu Trù nhận bó hoa kia, những đóa hoa nho nhỏ khe khẽ lay động liền phát ra âm hưởng xào xạc, hương thơm nhè nhẹ thẳng mặt mà tới.
"Là ai vậy? Thế nhưng lại tặng cậu Baby"s Breath?" William buồn cười nhìn Chu Trù, trong ánh mắt là ý vị tìm tòi.
Gỡ tấm card cài trong bó hoa ra, bên trên chỉ có một hàng chữ nhỏ: Chúc em tối nay dùng bữa vui vẻ.
Ký tên là Anson Lorenzo.
"Cho tôi xem xem là ai nào." Trên môi William mang theo ý cười như cũ, khi cầm tấm card qua lại có một loại khí thế khiến người không cách nào cự tuyệt. Điều này khiến Chu Trù cảm thấy không thoải mái lắm, cậu không thích loại cảm giác bị người ta ép buộc này.
"Là ngài Lorenzo, tôi không rõ anh ta vì sao muốn tặng hoa cho tôi." Chu Trù tỉ mỉ vạch cành hoa, không biết tên điên kia có thả cái của nợ gì vào trong bó hoa này không nữa, tỉ như nói đến thứ anh ta yêu nhất, bom mini.
"Anh ta biết cậu và tôi cùng nhau ăn tối." William nhìn Chu Trù, "Điều này chứng tỏ anh ta có khả năng là đoán được, cũng có khả năng anh ta đối với tất cả của cậu hiểu rõ như lòng bàn tay."
Chu Trù cau mày, nhớ đến thời điểm Anson ngồi trên xe mình đến khách sạn W, khó nói tên đó lại thừa cơ cài thứ gì đó trên người mình? Máy nghe lén chẳng hạn. Nghiến răng, Chu Trù rất muốn áp chế cơn giận của mình, cậu vươn tay sờ túi tây trang của mình, bên trong không có gì cả, sau đó khi cởi tây trang của mình ra để kiểm tra sơ mi, William đột nhiên nắm lấy tay cậu.
"Không cần tìm nữa, Dean, không sao đâu. Chúng ta có cái gì sợ Anson Lorenzo biết được sao?" William cười đem tây trang mặc lại lên người Chu Trù, thay cậu chỉnh tốt cà vạt rồi ấn cậu về trên ghế.
"Thực xin lỗi… Cha tôi luôn nói ngài Lorenzo là đối tác làm ăn không tồi, rất tôn trọng ý chí của Dương Thị, nhưng tôi không biết anh ta vì sao lại…" Chu Trù bộ dáng không biết làm thế nào.
"Không trách cậu. Bởi vì Massive cùng nhà Lorenzo có chút hiềm khích. Tôi nghĩ Anson Lorenzo chính là muốn chế tạo sự hoài nghi giữa hai bên chúng ta. Anh ta luôn rất am hiểu ly gián."
"… Là như vậy sao? Mặc kệ thế nào, cảm ơn lời giải thích của anh, William." Chu Trù cực kỳ thực lòng thực dạ mà nói cảm ơn, trong lòng lại thoáng qua một nét cười lạnh. Cậu đương nhiên biết William sở dĩ có thể rộng lượng như vậy mà bảo bản thân không ngại, chẳng qua là vì cuộc trò chuyện giữa bọn họ căn bản không đề cập đến bất cứ bí mật gì.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa. Có muốn tôi đưa cậu về không?"
"À, không cần đâu, tôi có lái xe tới."
"Cho dù như vậy, tôi cũng có thể tiễn cậu đến đại sảnh, không phải sao?" Nụ cười của William vẫn mê người như trước.
Nhưng Chu Trù biết, chỉ cần mình không đụng chạm đến lợi ích của gã, gã sẽ đối xử với mình cực kỳ ôn tồn hào phóng, thế nhưng một khi đã có một chút va chạm, sự vô tình của gã ắt sánh ngang sông băng ở Nam Cực.
Đi đến đại sảnh, có người đi đến bên cạnh William muốn ghé vào tai gã nhỏ giọng nói cái gì đó, William hơi hơi nâng tay, bởi vì Anson đang từ trước mặt đi tới.
Trên môi anh mím lại chút ý cười, áo khoác màu mực tôn dáng anh càng thêm thon dài, nhịp chân chậm rãi như là muốn rút đi hơi thở của người khác.
"Hi, Dean." Anh tháo găng tay da hươu xuống, Chu Trù vẫn là lần đầu tiên ngắm ngón tay anh tỉ mỉ đến vậy.
Ưu nhã mà mạnh mẽ, thế nhưng Chu Trù biết bên dưới cái mỹ cảm như thế này có che giấu những gì.
"Chào ngài, ngài Lorenzo. Ngài cũng có cuộc gặp mặt ở khách sạn W sao? Cư nhiên ở nơi này cả một ngày trời." Chu Trù nho nhã lễ độ mà cười, chứ trong lòng thì lại đang châm chọc cái tên âm hồn bất tán này.
"Tôi đang chờ cậu đó." Anson hơi hơi nghiêng đầu qua, ánh đèn ở đại sảnh lưu lại cái bóng khác thường trên mặt anh. Một khoảnh khắc đó, Anson tựa như Nguyệt thần biến hóa mà thành, trói buộc tầm mắt của Chu Trù.
"Ồ, không biết ngài Lorenzo có điều gì chỉ giáo? Hay là cảm thấy hứng thú với sản phẩm trưng bày tháng sau của Dương Thị chúng tôi?"
"Tôi là sợ cậu bị ngài William Goodwin ăn mất thôi. Không thấy trong phim có rất nhiều cái tên của người sói đều gọi là "William" sao?" Anson chân thành đi tới, Chu Trù theo bản năng lùi lại nửa bước, lại vừa vặn va vào bả vai William.
William duỗi tay một phen đỡ lấy Chu Trù, sau đó nghiền ngẫm mà nói, "Cũng có rất nhiều hoàng tử lấy tên là "William" không phải sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!