Chương 1: (Vô Đề)

Anson Lorenzo ngồi ở trên sô pha, nhìn ánh nắng xuyên qua bóng cây dày đặc mà có nét thú vị bên ngoài cửa sổ sát đất, lộ ra biểu tình biếng nhác mà hưởng thụ. Biệt thự của anh ở ngoại ô thành phố New York, phương viên hơn mười dặm chỉ một tòa nhà, cái loại cảm giác cách xa quần chúng cách xa huyên náo này, chính là điều mà Anson hưởng thụ nhất. Ở trong một mảnh yên tĩnh này, anh nhắm mắt lại tự mình xưng vương.

Tòa biệt thự năm tầng này bên trong trang hoàng đơn giản phóng khoáng, món đồ trang trí xa xỉ nhất cũng chỉ là mấy bức danh họa hiện đại.

Lúc này anh đang thưởng thức hồng trà, ngắm cảnh sắc xanh biếc mênh mông phía ngoài cửa sổ sát đất, tâm tình khoan khoái không gì sánh được.

Richard đi đến bên cạnh Anson, cúi đầu, phi thường cung kính mà nói, "Thưa ngài, cảnh sát quốc tế đến rồi."

Anson xoa xoa thái dương của mình, buồn cười nói, "Ôi, bọn họ lại tới nữa. Chuẩn bị một ít trà ngon đi, đừng có xử tệ với những người bạn mỗi tháng đều muốn tới "tán gẫu" với tôi."

Một chiếc xe Hummer đỗ lại ở trước biệt thự của Anson. Cửa xe mở ra, mấy người cảnh sát quốc tế mặc đồ rằn ri và áo chống đạn đi xuống. Bọn họ cũng chỉ có lúc đến tìm Anson thì mới vũ trang đầy đủ như vậy.

Anson không nhanh không chậm mà đứng dậy, đi tới cửa, dang hai tay ra một bộ dáng nghênh đón bạn cũ.

"A, cảnh quan Gwen đáng kính, chúc mừng anh mới lên chức tổ trưởng, nghe nói sau này anh chuyên môn phụ trách tới thăm hỏi tôi."

Cảnh sát quốc tế Gwen được xướng tên hừ một tiếng, đi qua sát bên người Anson đang nhiệt tình, nghênh ngang ngồi trên sô pha.

Hắn đại khái khoảng ba lăm, ba sáu, chiều cao hơn một mét chín phi thường cường tráng, trang bị lắp ráp trên người không ít hơn hai mươi ký, thế nhưng bước đi lại cực kỳ nhẹ nhàng. Trên gương mặt hắn có một vết sẹo tương tự như lỗ đạn, nghe nói là thời điểm một lần truy bắt một trùm thuốc phiện trên biển, bị đối phương một súng bắn trúng, may mà khi bắn trúng mặt, chỉ rớt mất mấy cái răng, bằng không hắn hiện tại cũng chẳng còn mạng mà làm tổ trưởng gì đó nữa.

"Anh đừng có kiếm chuyện cho tôi thì tôi mới có thể ở nhà bên bà xã con nhỏ được." Gwen cũng làm như một người bạn cũ, trực tiếp mở hộp xì gà trên bàn ra, tự nhiên cầm lên một điếu ngậm trên miệng, mà Anson thì đi tới ngồi trên tay ghế sô pha của Gwen, nghiêng người qua dựa vào hắn, hai người một bộ dáng rất thân thiết, lại như là vợ chồng kết hôn nhiều năm cảm tình rất tốt. Người chồng ở bên ngoài làm việc vất vả trở về, người vợ dựa vào dịu dàng an ủi hắn.

Hết thảy chuyện này khiến người khác có ảo giác chan chứa tình cảm thắm thiết bởi sự ấm áp của nó.

"Tình yêu, tối nay có muốn ở lại không, tôi vận chuyển hàng không mấy chai rượu nho lâu năm, còn mời đầu bếp người Pháp tới làm bít

-tết. Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận vấn đề liên quan đến vợ con anh."

Diện mạo của Anson vô cùng tuấn dật lại thêm tinh tế, nhưng cũng không khiến người ta sinh ra một chút cảm giác ẻo lả nào. Tuy rằng chiều cao của anh không bằng Gwen nhưng cũng đã hơn một mét tám, mặc tây trang cắt may vừa người tao nhã mà tri thức, chỉ là đuôi mày khóe mắt đều thấp thoáng toát ra mấy phần cường hãn. Đã từng có lời đồn Anson khi đi trên đại lộ Champs của nước Pháp, vẻ ngoài cùng phong độ của anh đã thu hút được sự ưu ái của một nhà thiết kế xa xỉ phẩm quốc tế nào đó cố gắng mời anh làm người mẫu thay mặt phát ngôn của một quý nọ.

Đương nhiên lời đồn chung quy chỉ là lời đồn.

Một nữ cảnh viên đi vào cùng với Gwen ngây ngốc mà nhìn bọn họ, tựa hồ không phản ứng lại đây là tình huống gì.

Anson nhíu mày ngoảnh mặt về phía nữ cảnh viên đó, trong đôi con ngươi nổi lên tia sắc lạnh, đối phương không tự nhiên lui về phí sau nửa bước, ngay sau đó Anson ha hả cười lớn lên, vỗ vỗ vai Gwen nói, "Cấp dưới của anh vẫn thực đáng yêu."

Gwen hất tay anh ra, trầm mặt nói, "Đừng trêu cấp dưới của tôi. Tôi tới nơi này là muốn trực tiếp hỏi anh, công ty Massive đang buôn bán vũ khí phi pháp, anh biết hay không."

Anson vẫn không từ bỏ mà ôm lấy Gwen, "Anh cảm thấy tôi có thể không biết sao?"

"Lộ tuyến thủy vận của bọn họ là gì. Dùng ngụy trang thế nào?"

"Anh biết rõ tôi không thể nói cho anh, lại còn muốn tới hỏi tôi. Kỳ thật là anh muốn gặp tôi đi, Gwen. Anh vẫn luôn thầm mến tôi."

Gwen tỏ vẻ thực trầm tĩnh, nếu là hai mươi năm trước thì hắn đã sớm bẻ tay răng rắc một quyền đấm nát cái bản mặt mê hoặc nhân tâm lại cực kỳ gợi đòn của Anson rồi. Nhưng mà theo sự tăng lên của từng trải, sức nhẫn nại của hắn cũng tăng lên gấp bội, chuyện tức giận không vô nghĩa thì hắn cũng tuyết đối không nổi xung.

Lúc ấy, một cảnh sát quốc tế trang bị tương tự Gwen đi lên.

"Thực xin lỗi, ngài Lorenzo. Chuyện ngài nói vừa rồi không có khả năng phát sinh."

Thanh âm đó mang theo ý cười trào phúng, ngữ điệu lại rất trầm ổn.

Anson theo phương hướng của thanh âm nhìn qua, trông thấy một người thanh niên châu Á tuổi chừng hai sáu, hai bảy. Hai tay cậu đeo găng tay da hở ngón, nhàn nhã mà đút trong túi quần rằn ri, tướng mạo không tính là loại hình anh tuấn, nhưng lại khiến người ta vừa trông thấy đã phi thường thoải mái. Thậm chí đối với một tia cố chấp giữa mắt mày kia, cũng đều khiến người ta không nhịn được mà yêu thích.

"Xin hỏi là chuyện gì không có khả năng phát sinh vậy?" Anson càng thêm hứng thú mà nắm cằm.

"Chuyện sếp thầm mến ngài." Cậu thanh niên nhai kẹo cao su, có vài phần thích ý, "Thế nhưng anh ấy muốn dùng súng tự động đem ngài bắn thành cái sàng thì lại là sự thật."

Anson bật cười, cậu thanh niên nghiêng người đi, trên lưng cậu đeo một cây súng bắn tỉa. Anson nhận ra loại súng đó, hẳn là thứ gần đây mới nghiên cứu chế tạo, độ chính xác cao nhưng cũng yêu cầu tính ổn định của tay bắn tỉa càng cao hơn. Cự li ngắm bắn là cực hạn của súng bắn tỉa, cho nên thực sự đến thời điểm cần phải dùng, sai một li là lệch ngàn dặm cũng không phải lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!