Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm, đi đi lại lại trong phòng như thể đánh mất hồn vía.
Cô rút kinh nghiệm từ hôm qua, biết rằng ban đêm có cãi nhau thế nào thì ban ngày cũng không cần chấp nhặt, nên chủ động hỏi:
"Anh dậy sớm thế?"
"Ừ, quen rồi. Để anh đi mua đồ ăn sáng nhé."
Cô leo xuống giường: "Đã nói là tự nấu ăn rồi, còn đi mua làm gì. Anh ăn mì không? Nếu ăn thì em đi nấu."
Anh liên tục gật đầu: "Ăn, anh ăn mì."
Cô vào bếp đun nước, rồi tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Canh chừng lúc nước sắp sôi, cô vội chạy ra bếp, chờ thêm một chút, nước đã sôi. Cô cho mì vào, lấy hai cái bát, chuẩn bị dầu, muối, nước tương, giấm, tương đậu, dầu mè, cắt hành lá, đập tỏi, còn rắc thêm chút hạt tiêu, chế nước sôi thành canh mì.
Khi mì vừa chín, cô dùng vá vớt mì ra, chia vào hai bát, làm thành hai tô mì thơm lừng với hành lá rắc phía trên.
Hai người ăn sáng xong, cô rửa bát, bảo anh vào bếp đứng cùng cô. Vừa rửa bát, cô vừa nói:
"Anh không biết nấu ăn thì bây giờ em làm cũng không sao, nhưng anh không thể nghĩ rằng phụ nữ sinh ra là để nấu ăn. Em ghét nhất đàn ông trọng nam khinh nữ. Bố em không thích nấu ăn, em cũng ghét ông ấy vì điều đó. Nếu em là mẹ em, em đã bỏ ông ấy lâu rồi. Anh cũng phải học nấu ăn dần đi, đừng chỉ biết ăn sẵn."
Anh vội nói: "Anh biết nấu ăn mà, trưa nay anh nấu."
Nhưng đến trưa thì anh không cần nấu nữa, vì họ sang nhà bố mẹ cô ăn cơm.
Cô mấy lần định nói với mẹ chuyện "thần khí", nhưng rồi lại không mở miệng được. Cô biết mẹ mình là một phụ nữ tri thức, có ý thức bình đẳng giới rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể chấp nhận những tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nhưng cô cũng biết mẹ không có khả năng thay đổi được bảo bối ngay lập tức, nếu mẹ đứng ra dạy dỗ anh, chỉ e tình hình càng thêm rối ren.
Thế nên cô quyết định không nói gì với mẹ cả, nhưng một người mẹ thì luôn rất tinh tế, rất nhanh đã nhận ra cô có vẻ bồn chồn. Nhân lúc rảnh rỗi, mẹ cô hỏi:
"Hai đứa vẫn ổn chứ?"
"Ừ, chỉ là con hơi lo chuyện có con thôi."
"Có con?"
"Thực ra con và anh ấy đã sống chung từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có thai. Chúng con cũng không dùng biện pháp gì cả."
Mẹ cô an ủi: "Thế thì có gì mà lo? Chưa đến một năm mà? Theo lời bác sĩ, vợ chồng chung sống trên một năm mà chưa có con mới cần xem xét khả năng vô sinh. Cứ bình tĩnh, đừng lo lắng, chắc không có vấn đề gì đâu."
Buổi tối, hai người lại về nhà mới ngủ. Cả hai đều có chút gượng gạo. Cô không muốn chủ động chạm vào anh, sợ anh lại lấy cớ đó mà lôi "thần khí" ra ép buộc cô. Còn anh dường như cũng nhận ra quyết tâm của cô nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuối cùng, hai người chẳng làm gì cả, cứ thế mà ngủ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Ban ngày, hai người là đôi vợ chồng hòa thuận, cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, phối hợp rất ăn ý. Đến tối, họ lại trở thành hai người xa lạ kỳ lạ: hoặc là "nước sông không phạm nước giếng", hoặc là quấn quýt cuồng nhiệt, nhưng dù anh có hừng hực đến đâu thì đến thời khắc quan trọng, anh cũng không quên lấy ra cây gậy quái quỷ đó. Còn cô thì nhất quyết không nhượng bộ, khiến hai người tranh cãi một trận, cuối cùng cô tức đến cứng đờ cả người, còn anh thì uể oải mềm nhũn, rồi ai nấy quay lưng đi ngủ.
Cô không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, cũng không có ai để hỏi, vì chắc chắn không ai từng gặp chuyện như vậy. Nếu cô kể ra, mười người thì cả mười đều nghĩ cô bị điên, đang bịa chuyện linh tinh.
Cuộc "chiến tranh cây gậy" này kéo dài hơn một tháng, đến mức cả người Đinh Ất bừng bừng lửa giận, còn người yêu thì hoàn toàn tắt lửa. Mỗi tối, vừa lên giường là anh ngủ luôn, dường như đã triệt để quên mất chuyện kia. Thỉnh thoảng, cô giả vờ ngủ rồi lăn vào lòng anh nhưng anh cũng chẳng có phản ứng gì. Điều này khiến cô cảm thấy mất hết hứng thú, đành tự mình lăn ra.
Cô từng nghĩ đến chuyện tìm cơ hội đốt quách cái gậy đó đi, nhưng lại thấy như thế chỉ là trị ngọn không trị gốc, chưa biết chừng còn phản tác dụng, chọc giận anh rồi làm ra chuyện gì tồi tệ hơn. Dù không chọc giận anh, anh cũng có thể chạy lên Mãn Gia Lĩnh mà xin một cái mới từ ông già trên núi, thậm chí xin một đống về, dù sao thứ đó cũng chẳng tốn kém gì, chỉ là một cành cây, ông lão tiện tay gọt gọt là xong.
Điều quan trọng là phải tìm cách "đốt sạch" cây gậy trong lòng anh.
Thế là, cô bắt đầu tìm kiếm "ngọn lửa" để đốt nó, vùi đầu vào thư viện, tìm tài liệu về cái gậy kia.
Thời đó, mạng internet chưa phổ biến, cái gọi là "tìm kiếm" chỉ có thể thực hiện trong những sách báo của thư viện, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Cô bắt đầu bằng việc tra cứu mục lục, ngồi hàng giờ trước tủ tra cứu mà chẳng tìm được gì. Sau đó, cô đi thực địa, lặn lội đến từng giá sách, từng hàng sách, rút từng quyển ra xem, vẫn chẳng có manh mối nào.
Cô còn bóng gió dò hỏi bố về chuyện này, không nói thẳng, chỉ bảo rằng trong giáo trình có một bài học về phong tục hôn nhân dân gian Trung Quốc, muốn tìm chút tài liệu tham khảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!