Chương 24: (Vô Đề)

Bảo bối cuối cùng cũng lên giường ngủ, đứng trước giường cởi quần áo, trông y hệt như trong giấc mơ vừa rồi của Đinh Ất.

Đợi đến khi anh nằm xuống, cô mới khẽ hỏi:

Xem xong TV rồi à?

Anh giật mình:

"Em vẫn chưa ngủ sao?"

"Ngủ được một lúc rồi tỉnh, đang đợi anh."

Đợi anh làm gì?

"Em thấy anh hái trái phụ nữ về, tưởng anh muốn ăn."

"Có em ở đây sao anh có thể ăn?"

Nhưng em muốn xem.

"Đây là thứ phụ nữ có thể xem sao?"

Sao cái người này cứ nói chuyện với cái giọng điệu như thế? Như thể trong mắt anh, phụ nữ chẳng đáng gì cả. Nếu đã khinh thường phụ nữ đến vậy thì cần gì kiếm bạn gái? Ở vậy cả đời cho rồi.

Cô đang âm thầm tức giận, suy nghĩ xem có nên nói lời chia tay với anh hay không thì bàn tay anh đã vươn tới, bắt đầu vuốt ve cô. Lần này nhẹ nhàng hơn, không giống như đang bóp ống đo huyết áp, mà như một đứa trẻ đang nghịch quả bóng bay, vừa muốn bóp, lại vừa sợ bóp vỡ, cẩn thận từng chút một.

Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như thể mình sắp tan thành một vũng nước.

Bàn tay anh luồn vào trong quần ngủ của cô, từ từ vuốt ve bụng cô, rồi dừng lại thật lâu ở vết sẹo phẫu thuật, khẽ nói:

"Nếu không có vết sẹo này, anh đã không gặp được em."

Dưới bàn tay anh, cô thở gấp.

Anh nhẹ giọng hỏi:

"Bảo bối, em cũng muốn phải không?"

Cô ngượng ngùng, không dám nói phải, chỉ ậm ừ vài tiếng xem như trả lời.

Anh khẽ cầu xin:

"Em cũng muốn mà, vậy để anh dùng thần khí giúp em phá thân nhé."

Cô đột ngột thẳng người, đẩy tay anh ra:

"Không được! Em không cho anh dùng cái thứ đó chạm vào em."

Anh thất vọng lẩm bẩm:

"Ông cụ trên Mãn Gia Lĩnh nói chiêu này chắc chắn có tác dụng…"

Cái gì? Cô lớn tiếng hỏi,

"Là ông già đó dạy anh chiêu này?"

Nhỏ tiếng thôi!

Cô hạ giọng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!