Nam Huyền Dạ lúc này đang nghe Hoắc Lãnh báo cáo, điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhìn số gọi đến rồi lạnh lùng tắt đi.
Hoắc Lãnh lại tiếp tục báo cáo, điện thoại của anh lại tiếp tục vang lên réo rắt dồn dập.
Nam Huyền Dạ thay đổi ánh mắt, bắt máy lên
"Chuyện gì?"
"Lão... lão đại... Thời tiểu thư xảy ra chuyện rồi!"
Hô hấp trong người anh như ngừng lại.
"Nói!"
"Thời... Thời tiểu thư bị ngã cầu thang, chảy rất nhiều máu, hiện tại còn đang cấp cứu.
Là Uyển Nhi lúc đó ở bên cạnh cô ấy..."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ giống như là có ngọn lửa bên trong, anh cúp điện thoại rồi nói với Hoắc Lãnh
"Ở đây giao cho chú."
Sau đó tức tốc lên trực thăng bay thẳng về Nam gia.
Đáng chết! Có mỗi việc trông chừng cô mà cũng không xong, bảo bối của anh... nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ giết hết tất cả bọn chúng!
Dáng vẻ của Nam Huyền Dạ vô cùng lo lắng vội vã đến nỗi Hoắc Lãnh còn chưa kịp hỏi câu nào, mỗi giây mỗi phút trên trực thăng mà trong lòng anh nóng như lửa đốt.
"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trực thăng bay nhanh hết cỡ thì cũng phải mất một tiếng đồng hồ, mà Thời Ninh lúc này đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
"Mất nhiều máu quá! Mau truyền máu đi!"
"Bác sĩ! Không được! Nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm, hiện tại trong kho trữ máu của bệnh viện không có đủ."
"Mau liên lạc với ngân hàng máu đi!"
"Huyết áp của bệnh nhân đang giảm!"
Tiếng tít tít không ngừng vang lên cùng tiếng nói của bác sĩ.
Còn ý thức Thời Ninh càng ngày càng mờ dần, trôi nổi...
"Bác sĩ! Xuất huyết não rồi! Phải mổ gấp!"
Bên ngoài phòng cấp cứu, Uyển Nhi mặt trắng bệch đi qua đi lại, chốc chốc lại có người từ trong phòng cấp cứu hối hả chạy ra lại chạy vào, Uyển Nhi càng sợ hơn bám lấy tay một người vừa chạy ra hỏi
"Bác sĩ... cô ấy... tình trạng của cô ấy thế nào..?"
"Không tốt lắm, cô là người nhà của bệnh nhân à? Cô nên chuẩn bị tinh thần đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Uyển Nhi nghe xong cả thế giới như sụp đổ, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy
"Không thể nào... Thời tiểu thư..."
Cô gái ngồi khóc nức nở ở trước cửa phòng cấp cứu đã thu hút sự chú ý của Ôn Hạo, anh đang xách một túi trái cây đến thăm đồng nghiệp ở công ty, nhìn thấy Uyển Nhi tội nghiệp bèn đi đến hỏi.
"Cô gái, có chuyện gì thì cũng cần bình tĩnh, đừng ngồi ở trước phòng cấp cứu khóc như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!