Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Nhất thời không khí thật xấu hổ, toàn bộ nội điện đều lâm vào yên lặng, Tần Phiên Phiên cứ trợn tròn không chớp mắt mà nhìn hắn như vậy, biểu tình cực kỳ vi diệu.
"Đừng nhìn trẫm, nhìn đến lòi tròng mắt ra rồi kìa!"
Tiêu Nghiêu hung tợn mà nói, trong giọng nói mang theo mười phần thẹn quá hóa giận.
Hắn có thể làm sao bây giờ, hắn cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng khi nhìn đến cánh hoa đào trên mông của nàng, ngôi cửu ngũ vẫn là hưng phấn không thôi, ở trong lòng yên lặng nảy sinh ác độc, muốn làm nàng trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang, tới nông nỗi nàng xin tha cũng dừng không được.
Kết quả con mẹ nó, mới đến một lần đã xuất rồi, vậy liền không được?
Tần Phiên Phiên là một nữ nhân ngoan biết nghe lời, nam nhân kêu nàng đừng nhìn nàng sẽ không nhìn, nàng yên lặng mà cúi đầu, ánh mắt dời xuống, tầm mắt trực tiếp phóng ở vị trí hai người kết hợp.
Nàng xem cứ xem đi, còn không chịu cô đơn mà nhướng mày, ánh mắt bắt bẻ kia đều không nói ra cũng hiểu.
"Cũng không cho xem phía dưới!" Ngôi cửu ngũ tiếp tục hung tợn nói.
Thời điểm hắn đang nói chuyện, Tần Phiên Phiên theo bản năng mà giương mắt, tầm mắt lại dừng ở trên mặt hắn.
Hiện giờ vẻ mặt của nam nhân là biểu tình hung thần ác sát, nhìn liền không vui. Thời điểm hai người bốn mắt giao nhau, hắn lập tức dựng mày, tựa như muốn hé miệng ăn sống nàng.
Tần Phiên Phiên cảm thấy Cẩu Hoàng đế càng ngày càng khó hầu hạ, vừa không được nhìn lên mặt, cũng không cho nhìn phía dưới, vậy nàng làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.
"Hoàng thượng, ngài rất lợi hại, thần thiếp thực thoải mái." Nàng đúng lúc cứu vãn lại, sợ hắn không tin lại bỏ thêm hai chữ: "Thật sự."
Cô nương có bạn lữ[1] hẳn đều biết, có đôi khi ở trên giường bạn lữ biểu hiện không phải tốt như vậy, lúc này phải xem kỹ thuật diễn của các cô nương, nếu muốn tốt đẹp, phải làm bộ kêu to hai tiếng.
[1] bạn lữ: chỉ người cùng tồn tại, cùng sinh hoạt, cùng làm việc, cũng chỉ phu thê.
Thứ lòng tự tôn của đàn ông này có đôi khi không phải tự bọn họ cho chính mình mà còn phải các cô nương cho, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vậy cũng nên khen hai câu.
Kể cả Tuyết Đào tiên tử được sủng ái nhất là nàng cũng không chút ngoại lệ.
"Ư ưm ~" nàng thật sự thì thầm hai tiếng.
Tiêu Nghiêu vẫn ở vào trạng thái bình tĩnh như cũ, đầy mặt đều là cảm xúc muốn mạnh mẽ bóp chết nàng.
Mẹ ơi, hắn đều không hề động, nàng lại kêu đến vui thú như vậy, có thể nghiêm túc một chút hay không, vừa mới thời điểm tình thâm nghĩa trọng như vậy cũng không thấy nàng kêu lên vui vẻ.
Lúc này nàng nhắm mắt lại, chỉ dựa vào tưởng tượng kêu vui sướng như vậy, đối với ngôi cửu ngũ, quả thực là có tính chất đả kích hủy diệt.
Hắn xuống tay không chút khách khí, nhắm ngay mông nàng mà chụp hai bàn tay lên.
"Ngươi kêu cho ai nghe đây? Ái tần, tội khi quân chính là phải chém đầu." Tiêu Nghiêu gian manh nói.
Tức khắc Tần Phiên Phiên lại ủy khuất lại tức giận, nàng thật sự rất muốn cứ như vậy bò dậy đánh nát đầu chó của hắn!
Là nàng khiến hắn nhanh như vậy sao? Không kéo dài như vậy thì trách ai a, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua lúc đọc thơ, Hoàng thượng hưng phấn như vậy, một bộ dáng duy ngã độc tôn[2] lật trời, hôm nay nàng đem những câu thơ mình biết đọc hết ra, chính là ám chỉ hắn thêm chút sức lực để sinh hài tử tới hoan hảo.
[2] duy ngã độc tôn (): tự cao tự đại, cho rằng mình mình ghê gớm nhất.
Kết quả hắn kích động quá mức, chính mình mềm, trách ai!
Còn phải dùng tội khi quân tới uy hiếp nàng, nếu nàng có quyền tự chủ, kiên quyết sẽ không nuôi cẩu tử như vậy, bạch nhãn lang.
"Tần thiếp không lừa gạt ngài, chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy ngài không lợi hại sao? Tần thiếp chỉ cần ở bên ngài, liền cảm thấy mười phần dương khí của ngài, trong lòng vui mừng vô cùng." Tần Phiên Phiên mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!