Chương 24: Ngài ôm ta một cái

Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

"Đào Uyển nghi, Hoàng thượng tới, ngay ở phía trước lại vừa lúc đụng phải Lâm cô nương đấy."

Một tiểu cung nữ bị Liễu Âm tạm thời kéo lại đi theo dõi, lúc này vội vội vàng vàng chạy tới báo cáo, đương nhiên bên kia cũng đã ngẫu nhiên gặp nhau thành công.

Tần Phiên Phiên trở mặt ngay tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, nhấc váy lên nhanh chân xông về phía trước, ý chí chiến đấu rất mạnh.

Liễu Âm vẫn là lần đầu nhìn thấy chủ tử nhà các nàng có dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như này, không khỏi bị giật nảy mình, sợ nàng tức đến muốn đánh người, lập tức nhắc nhở: "Chủ tử, Hoàng thượng không thích nữ tử có tính tình ngang ngược, ngài nên kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng động thủ a."

Tần Phiên Phiên cũng không có để ý trả lời nàng ta, một đường chạy như điên đi về phía trước, nhìn bước chân mạnh mẽ kia rất giống với vận động viên đá cầu luyện tập từ nhỏ, phía trước ở trước mặt Lâm Xảo giả vờ như liễu rủ trong gió, căn bản chính là coi khinh người ta.

"Hoàng thượng, thần nữ thấy xuân sắc dạt dào, gió nhẹ sảng khoái, nên dẫn người ra chơi diều. Chỉ là thần nữ vụng về, vẫn luôn chạy không nổi để chơi nên diều cũng không bay lên được."

Lâm Xảo nửa ngồi ở trước mặt cửu ngũ chí tôn, trong tay còn cầm con diều heo màu hồng kia, nàng ta cũng không sợ hắn, thậm chí còn khẽ nâng đầu lên, một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự sùng bái cùng với tình ý miên man. Khuôn mặt phù dung [1] kia nhìn thấy mà thương.

[1]: tên khác của hoa sen

Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, cũng không có biểu hiện gì.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài đã tới a."

Bên này còn chưa có cọ sát ra hoa lửa, chỉ thấy Tần Phiên Phiên mạnh mẽ như dũng sĩ vận động đang chạy như bay về hướng này.

Nhìn thấy nàng nhanh chân bước về phía trước, cũng không sợ làm ra động tác kịch liệt thương đến "trứng", Trương đại tổng quản biểu thị rất là đồng cảm.

Cẩu hoàng đế khẳng định sẽ ghen ghét, dù sao bên trong một vòng người này, chỉ có một mình hắn là có "trứng", nhưng bọn họ cũng sẽ không kỳ thị cái sự thiểu năng trí tuệ này.

Lâm Xảo nghe thấy âm thành này, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, cái nữ nhân thối này lại tới, quả thật là âm hồn bất tán mà.

"Hoàng thượng, ôi!"

hật vất vả lắm nàng mới chạy tới trước mặt Hoàng thượng, kết quả còn chưa mở miệng nói nên lời, liền nghe một tiếng gọi to duyên dáng, một chân của nàng bước hụt trượt ở trên mặt đất, hai cánh tay ôm chặt lấy đùi của Hoàng thượng, bộ dạng có chết cũng không buông tay. 

"Tần thiếp chạy quá gấp, sợ ngài đi cùng với người khác."

Khóe môi Trương Hiển Năng kéo ra, phải, dũng sĩ vận động mạnh mẽ, một khắc áp vào trên người của cẩu Hoàng Đế kia trở đi, lại lắc mình một cái liền biến thành tiểu yêu tinh, như tự động hoán đổi, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy một chút nào.

"Trẫm có thể đi với ai?" Tiêu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, mặc dù vẫn là mặt lạnh như quan tài, nhưng Tần Phiên Phiên vững tin trong mắt của hắn thấy được mấy phần ý cười hòa hoãn.

Giống như mùa xuân tuyết dần dần tan rã, lộ ra chút ấm áp.

"Cùng... " Tần Phiên Phiên quay đầu nhìn Lâm Xảo, động tác này của nàng không có thu liễm lại, thậm chí có thể nói là cố ý khuếch đại, làm cho tất cả mọi người đều biết người nàng đang nói là ai.

"Một con heo đi." Nàng đánh giá Lâm Xảo từ trên xuống dưới một lần nữa, ngữ khí chắc chắn mà nói.

Lâm Xảo:??? làm nương ngươi* (ý là f*** y** (≧y≦*)), ta mà nhẫn nại thì chính là một quả bí đỏ.

"Đào Uyển nghi vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng một chút, đến tột cùng ai là heo, hay là ánh mắt của Đào Uyển nghi không được tốt lắm, rõ ràng nơi này đều là người." Ba chữ cuối cùng nàng ta như là nghiến hàm răng nói ra.

Cung nữ đứng sau lưng nàng ta, một mực cẩn thận kéo ống tay áo của nàng ta.

Nàng ta biết gần đây Đào Uyển nghi được sủng ái, nhưng nàng ta cũng là một cô nương được dạy dỗ từ gia đình trong sạch, dựa vào cái gì mà muốn nàng ta chịu đựng Đào Uyển nghi chửi bới chứ.

Tần Phiên Phiên thấy nàng ta nói chuyện, rốt cục cũng đưa ánh mắt nhìn về phía mặt nàng ta, kết quả sau khi nàng cẩn thận quan sát hai lần, đột nhiên cúi đầu vào giữa hai bắp đùi của Hoàng thượng (@@), âm thanh buồn bực khổ não sụt sùi nói: "Hoàng thượng, ta vẫn nên đi thôi, đau mắt của tần thiếp."

Liễu Âm ở phía sau nhìn chủ tử nhà mình thuần thục phát huy kỹ năng diễn của mình, vẻ mặt ảm đạm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!