Chương 19: Cực phẩm nhân gian

Edit: Nhã Thục dung

Beta: Huệ Hoàng hậu

Chuyện Minh Phi dẫn người truy đuổi Đào Quý nhân không thành thoáng chốc đã truyền đi cả hậu cung, cuối cùng còn làm liên lụy tới Tô Uyển nghi.

Không ít người đều chờ để cười nhạo nàng ta, thậm chí còn có những phi tần nhị phẩm ngang nàng ta cũng tìm đến cửa mỉa mai. Minh Phi thật sự có chút không chịu nổi, tức giận đi tìm đường tỷ [1] Nguyệt Quý phi của mình kể khổ.

[1] đường tỷ: chị họ bên nội

"Tỷ tỷ, tỷ nói đừng đặt tiểu tiện nhân kia vào mắt, nhưng kết quả lại là ta phải chịu đựng như vậy." Lúc Minh Phi tiến vào chỉ hành lễ qua loa, sốt ruột nói.

Kết quả nàng ta vừa nói xong, sắc mặt Nguyệt Quý phi liền thay đổi, lạnh lùng đáp: "Ngươi câm miệng cho ta! Do bản thân ngươi ngu xuẩn, còn muốn trách ta? Ngươi là một từ nhị phẩm mà còn thua một kẻ chính lục phẩm, nói ra quả thực là chuyện đáng chê cười. Những tin đồn nhảm nhí trong cung, ngươi cũng không biết sai người ngăn lại, còn để cho bọn họ chế giễu.

Đầu óc ngươi rốt cuộc là thế nào?"

Nguyệt Quý phi đã sớm nghe kể chuyện này, tức giận muốn chết, kết quả Minh Phi còn dám tìm nàng trút giận, đương nhiên nàng càng thêm bực tức.

Sau khi bị Nguyệt Quý phi mắng như vậy, Minh Phi lập tức ngậm miệng lại, nhưng trên mặt trước sau vẫn giữ nguyên vẻ oan ức.

"Ngươi còn cảm thấy oan ức? Ngươi nói có phải do ngươi ngu xuẩn hay không, một kẻ chính lục phẩm cũng không trị được, còn giúp nàng ta được Cao Thái hậu nhìn trúng. Nàng ta và Cao Thái hậu chính là cùng một loại người, có thể lợi hại đến đâu? Đối với loại nữ nhân quấy phá này, ngươi dùng những thủ đoạn thô lỗ đương nhiên sẽ thua, bởi vì so mức độ chơi xấu và vô sỉ, ngươi làm sao sánh được với một kẻ tiểu nhân đê tiện? Đương nhiên phải dùng một cách khác để áp chế nàng ta.

Tạm thời ngươi đừng gây rối với nàng ta, yên ổn ứng phó bên phía Cao Thái hậu. Lần này Hoàng Thái hậu thực sự rất tức giận, nhất định sẽ có biện pháp đối phó với nha đầu đê tiện này, đến lúc đó ta trút giận thay ngươi là được."

Nguyệt Quý phi nói mấy câu liền đuổi nàng đi, hiển nhiên là không muốn thấy một kẻ ngu xuẩn như vậy. Minh Phi hếch miệng, nhỏ giọng lầm bầm rồi rời đi, trên mặt cũng không có thần sắc nào gọi là cảm kích.

"Phế vật!"

Nàng ta vừa đi, Nguyệt Quý phi liền bực bội mắng một tiếng, tức giận đến nỗi ném vỡ tách trà đang cầm trong tay.

Đại cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức nói: "Quý phi, Minh Phi nương nương hiện giờ đã bò lên đến từ nhị phẩm, phân vị kém ngài không xa. Nàng ta đã không còn cẩn thận như trước đây, không muốn ngoan ngoãn nịnh bợ ngài. Nàng ta đã sớm không một lòng, ngài cần gì phải suy nghĩ cho nàng ta nhiều như vậy. Lời đồn đãi truyền đến cũng có chút khó nghe, những chủ tử có tâm tư rục rịch kia dùng sức đạp mấy đạp là đủ khiến nàng ta đau khổ rồi."

Nguyệt Quý phi nghiến răng: "Ta biết nàng ta không còn một lòng, nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng do một tay ta nâng đỡ. Cho dù là nuôi phải một con chó thì cuối cùng cũng muốn dùng nó làm mũi dao. Không thể bị thổi chao đảo bởi những kẻ tiện nhân gió nhỏ sóng nhỏ này, ta lưu lại nàng ta là vì muốn có công dụng lớn hơn."

"Vị Đào Quý nhân kia có tính tình thế nào? Nô tỳ tìm người đi hỏi thăm, kết quả chi không ít thỏi bạc nhưng cũng không thấy có người mở miệng. Nghe nói nô tài ở Thưởng Đào các bọn họ ăn tiền rất lớn, không phải thỏi vàng thì nhất định không mở miệng." Đại cung nữ mặt ủ mày chau [2] chân thật nói.

[2] Mặt ủ mày chau : vẻ mặt buồn rầu, đau khổ.

Mày liễu của Nguyệt Quý phi dựng ngược, cười lạnh một tiếng: "Cái gì? Nô tài của một kẻ tiện tì thôi mà dám một hai phải có vàng thỏi mới mở miệng, bọn họ xem nơi này của bổn cung là quặng vàng sao? Đúng là chủ tử loại gì sẽ có nô tài loại đó, rắn chuột một ổ, kiến thức hạn hẹp, thật phế vật!"

Đại cung nữ yên lặng cúi đầu, nàng không biết một câu cuối cùng này có phải mắng nàng hay không.

Bởi vì nàng còn chưa nói xong, ngày đầu tiên dọn đến Thưởng Đào các, những nô tài đó từ lớn đến nhỏ đều được một thỏi vàng, Liễu Âm trước đây lập công cũng cầm hơn một nửa.

Nàng là đại cung nữ bên người Nguyệt Quý phi, gặp được không ít thứ tốt, nhưng nhớ tới nhiều vàng thỏi như vậy, vẫn cứ cảm thấy mình là một con quỷ nghèo nàn.

---

Chuyện Minh phi gặp phiền phức vừa qua, ngay hôm sau, Tần Phiên Phiên liền sai Liễu Âm trang điểm chải chuốt cho mình.

Liễu Âm nhìn ra cửa sổ, khó hiểu nói: "Chủ tử, sắc trời bên ngoài đã tối, bây giờ là lúc mọi người rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, ngài trang điểm làm cái gì? Sáng nay đi thỉnh an Thái hậu, ngài cũng chỉ để nô tỳ tùy tiện bới một kiểu tóc."

Vẻ mặt Tần Phiên Phiên cao thâm khó đoán, liếc mắt nhìn Liễu Âm một cái, trong mắt mang theo vài phần hàm ý khinh bỉ.

"Hai chuyện này giống nhau sao? Buổi sáng ta qua loa là vì phải đến chải đầu cho Thái hậu, kiểu tóc của ta đơn giản tùy tiện, nhưng lại làm tóc cho Thái hậu hoa lệ xinh đẹp, lão nhân gia sẽ càng thêm vui vẻ. Còn hiện tại ta rửa mặt chải đầu trang điểm là vì đi ngủ với Hoàng thượng, có thể đẹp đến mức nào thì đẹp đến mức đó."

Nàng vừa nói vừa soi gương, Liễu Âm đang mang trâm cài cho nàng cũng phải run tay một chút, cây trâm nhọn kia thiếu chút nữa chọc vào cổ nàng.

"Ngài không thể vào Long Càn cung được, không có lời truyền của Hoàng thượng thì phi tần hậu cung không được tiến vào." Liễu Âm nhẹ giọng nhắc nhở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!