Chương 7: Hỉ rước dâu (2)

Edit: Quải

Beta: A Cảnh

"Ta muốn mau chóng thành thân."

Trước khi Tần Dục bị Tần Diễn giam lỏng chưa từng bị đói, nhưng trong vài tháng đó, hắn không có một ngày được ăn no.

Nếu như hắn không cố tự kiểm soát, sợ là sẽ sớm đói muốn điên luôn rồi.

Lúc ở yến hội, vừa mới sống lại nên Tần Dục có phần kích động, không có tâm trạng ăn uống, nhưng vây giờ... Tần Dục lần đầu tiên phát hiện chờ đồ ăn có thể khó khăn như vậy.

Ước chừng mười lăm phút, phòng bếp mới đưa đồ ăn lên.

Tuy rằng Tần Dục nói muốn thêm nhiều món thịt, nhưng bình thường hắn không thích ăn thịt, phòng bếp vẫn đưa đồ ăn thanh đạm lên.

Một đĩa thịt dê, một đĩa nộm thịt gà, một đĩa vịt quay sốt tương, một chén cháo bí đỏ thường ngày hắn vẫn ăn, mỗi thứ đều không nhiều.

Nhìn bàn đồ ăn, Tần Dục càng có thể chắc chắn bản thân đã sống lại.

Tần Dục dùng đũa gắp một miếng thịt dê, chậm rãi ăn.

Sau khi hắn trở thành kẻ tàn phế, lúc nào cũng cần người khác chăm sóc, dần dần hắn ngày càng ăn ít để không phải thường xuyên canh y(1).

Nhiều đồ ăn như vậy, bình thường mỗi thứ hắn chỉ ăn một hai miếng, nhưng hôm nay, hắn lại chậm rãi ăn sạch tất cả.

(1)Canh y: đi nhà vệ sinh.

- Vương gia...

Thọ Hỉ đứng phía sau Tần Dục, gương mặt đầy lo âu, vương gia nhà y bỗng nhiên ăn nhiều như vậy... Tuy rằng trông vương gia rất bình tĩnh, nhưng chuyện hôm nay chỉ sợ khiến người vô cùng mất hứng, mới ăn uống quá độ.

Tần Dục không biết suy nghĩ của Thọ Hỉ, được ăn no sau bao ngày đói khiến hắn có cảm giác rất thỏa mãn, trông sắc trời, nhân tiện nói:

- Thọ Hỉ, hầu hạ ta rửa mặt.

Tiệc trung thu cử hành vào buổi triều, mà lúc này, trời đã tối.

Đêm nay, Tần Dục thức trắng.

Mọi chuyện từng xảy ra hắn đều đem ra suy xét, cho nên hắn không thể ngủ được, lúc rạng sáng, hắn cho người chuẩn bị chút điểm tâm nóng, sau khi ăn xong mới ngủ được.

Khi tỉnh lại, đã quá trưa.

Tần Dục rửa mặt xong, cho người đưa đồ ăn tới, sau khi thành kẻ tàn phế, cho rằng để có quyền lợi cần phải trả giá lớn hơn người thường rất nhiều, cho nên dần dần bỏ mất rất nhiều thói quen, chẳng hạn như hiện tại hắn chẳng lo việc ăn nghỉ, thậm chí trong lúc ăn cơm để Thọ Hỉ báo với hắn vài chuyện.

- Sáng sớm hôm nay, Trần vương phủ sai người đưa lễ tới, sau đó quản gia phủ Lục quốc công tự mình đưa lễ tới, vài hoàng thân quốc thích cũng phái người tặng lễ...

Thọ Hỉ nói từng chuyện trong phủ, y đặc biệt nhắc tới phủ Trần Vương và phủ Lục quốc công, bởi vì hai người này đưa lễ rất hậu.

Tần Dục nói:

- Đáp lễ phủ Trần Vương, của những người khác đều nhận lấy.

Trần Vương là thúc thúc của Vĩnh Thành Đế nhưng không lớn tuổi hơn y, hôm nay, khi Tiêu quý phi muốn Vĩnh Thành Đế ban hôn cho hắn có nói đến chuyện xuất giá của con gái Trần Vương, Trần Vương tặng lễ lúc này, chắc chắn là đến để bồi tội(2).

(2)Bồi tội: nhận lỗi.

Về phần Lục quốc công... Dựa theo những gì Tần Dục chứng kiến, e rằng Lục quốc công cũng không dè chừng Trưởng công chúa Vinh Dương như hắn nghĩ, y có vài phần trân trọng nữ nhi của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!