Chương 47: Trưởng thành (1)

Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

Có lẽ Thái Bình đạo nhân thật sự là cao nhân, nhưng điều này lại khiến tâm trạng Vĩnh Thành Đế trở nên kém hơn.

Cao nhân này không những không nguyện trung thành với ông giống Thanh Vân đạo trưởng, ngược lại còn giấu ông làm ra loại chuyện có khả năng nhiễu loạn dân tâm như vậy, quả thực đáng giận.

Dù tương lai thật sự có hạn hán thì Thái Bình đạo nhân không thể đến tìm ông, âm thầm báo việc này cho ông biết sao? Vì sao phải làm lớn chuyện như vậy?

Vĩnh Thành Đế không hề nghĩ ngợi đã hạ lệnh cho người đi tìm vị Thái Bình đạo nhân kia.

Rất nhiều giấy truy tìm được trải rộng khắp Kinh thành chỉ trong một đêm, ông không tin mình không tìm thấy tung tích của Thái Bình đạo nhân! 

Cấm vệ quân lệnh cho sai dịch [1] của nha môn trong Kinh thành đi tìm Thái Bình đạo nhân, nhưng bọn họ không tìm thấy manh mối gì.

[1]sai dịch: nhóm người chuyên đi truy nã, bắt người cho nha môn.

Không ai biết mấy bài thơ kia do người nào in ấn, còn về phần phân phát... Bọn họ tìm được vài người lúc trước đi khắp nơi để phân phát bài thơ này, nhưng những người đó đều chỉ nhận tiền làm việc hoặc bị nắm thóp nên không thể không làm.

Điều khiến người khác không thể nói nổi là bọn họ cũng không biết người đưa tiền, hay nắm thóp mình là ai.

Đương nhiên Thọ Hỉ biết được động tĩnh bên ngoài, nhưng biết rồi thì lại chỉ cười trừ mà thôi, Đoan vương có mạng lưới tình báo riêng của mình, thông qua mạng lưới này tìm vài tên lưu manh trong Kinh thành giúp hắn làm việc, thật sự không có gì đơn giản hơn.

Bên ngoài huyên náo rất lớn, nhiều người đều hiếu kỳ về Thái Bình đạo nhân, mà lúc này, Tần Dục lại đang nói chuyện với vài thợ thủ công.

Lúc trước hắn có tìm mấy người thợ thủ công về để khắc những chữ đơn riêng lẻ, tìm những chữ hắn cần rồi dán lại với nhau để in thành một bài thơ, nhưng vì dụng cụ dùng để dán không được chọn kỹ càng, sau khi dán thì không thể nào tách ra được nữa, cố gắng tách nó ra thì sẽ chỉ làm những chữ khắc đó bị hư, còn hao phí cả công sức.

Nếu thay đổi kỹ thuật in ấn thì có thể giảm bớt chi phí hao tổn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu, tất nhiên Tần Dục không mong muốn điều này nên hắn muốn bàn bạc kỹ với mấy người thợ thủ công kia.

Trương lão là một thợ thủ công bình thường, chỉ có thể khắc được những chữ đơn nên chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có thể bái kiến một vị Vương gia.

Ông nhìn Tần Dục, kích động không nói nên lời, đôi bàn tay đầy vết xước chạm khắc, thậm chí ngón tay nắm quần áo của mình còn khẽ run.

"Ngươi là Trương Đại Dân?" Tần Dục hỏi.

"Dạ dạ." Trương lão lập tức đáp, liên tục gật đầu.

"Nếu kĩ thuật in ấn này có thể cải tiến thì nó sẽ mang lại lợi ích cho quốc gia và người dân, đến lúc đó chắc chắn bổn vương sẽ nhớ công của ngươi." Tần Dục nói: "Sau này ngươi cần gì thì cứ việc nói với quản gia."

"Tạ Vương gia." Trương Đại Dân và nhi tử, đồ đệ liên tục dập đầu đến nỗi trán cũng thâm tím.

Tần Dục không nói gì nữa, nhìn ông ấy rồi dặn dò quản gia sau này mỗi ngày đều cho họ một món ăn mặn, may cho bọn họ mấy bộ đồ rồi rời đi.

Hiện tại vừa mới bắt đầu nghiên cứu, không cần thiết phải ban thưởng cho họ, nhưng nếu để cho họ sống thoải mái một chút thì bọn họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.

Lúc Tần Dục rời đi thì còn mang theo một vài bản chữ khắc.

Gần đây hắn đang dạy Lục Di Ninh đọc sách nhận mặt chữ nên mới mang vài chữ khắc về, coi nó như một con dấu để cho Lục Di Ninh chơi, như vậy có thể khiến Lục Di Ninh học nhanh hơn.

Lúc Tần Dục đến thư phòng thì Lục Di Ninh đang viết hai ba chữ đơn giản nhất.

Nàng vừa học viết chữ, viết cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn ra hình dạng... Tần Dục cũng không trông mong nàng trở thành một bậc thầy thư pháp, chỉ muốn nàng có thể nhận mặt chữ, như vậy hắn đã rất vừa lòng rồi.

"Tần Dục Tần Dục, ngươi xem ta viết thế nào?" Lục Di Ninh mở to hai mắt, đầy chờ mong nhìn Tần Dục, hi vọng có thể được Tần Dục khích lệ.

"Không tệ." Tần Dục cười sờ đầu Lục Di Ninh, Vương phi của hắn không ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nếu nàng muốn học thì dù là cái gì cũng đều học rất nhanh, điều này khiến người phụ trách chỉ bảo nàng như Tần Dục cảm thấy có thành tựu.

Đương nhiên, dù là nói chuyện hay viết chữ thì cho tới bây giờ Lục Di Ninh chỉ thể hiện hết ra khi ở trước mặt hắn, còn ở bên ngoài thì nàng vẫn đề phòng với thế gian này như cũ, không muốn nói chuyện với người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!