Chương 35: Có thể khỏi hẳn (1)

Edit: halina

Beta: Dao

Chuyện Vinh vương phi không có con cũng không tạo ra sóng gió gì trong Kinh thành cả, sau khi Vĩnh Thành đế biết chỉ bất mãn nói một câu xui xẻo. Chuyện không có con như vậy thì cũng sẽ nhanh chóng bị mọi người hoàn toàn lãng quên.

Người nghe thấy tin tức này chủ yếu cũng chỉ nói vài câu rồi cũng không quan tâm nữa, ngày hôm sau là mười lăm tháng giêng, toàn bộ Kinh thành vẫn giăng đèn kết hoa như cũ.

Hội đèn lồng của Tết nguyên tiêu cực kỳ đẹp, Tần Dục nghĩ có lẽ Lục Di Ninh chưa bao giờ nhìn thấy nên liền đến gặp nàng nói muốn dẫn nàng ra ngoài chơi.

"Hội đèn lồng sao?"

Lục Di Ninh hiếu kỳ nhìn Tần Dục, nàng hoàn toàn không biết gì về cái này cả.

"Có phải đèn lồng trong phủ rất xinh đẹp hay không? Trong hội đèn lồng, nơi nơi đều là đèn lồng, còn có rất nhiều loại khác nhau nữa.

"Tần Dục cười nói. Gần đây Đoan vương phủ vẫn cắt giảm chi phí, số lượng đèn lồng trong phủ đều giảm bớt, nhất định là không thể so với cảnh tượng náo nhiệt của hội đèn lồng rồi. Lục Di Ninh vốn đã rất thích những đồ vật sáng long lanh, nghe thấy Tần Dục nói như vậy thì lập tức cảm thấy hiếu kỳ về hội đèn lồng:"Ta muốn đi xem."

"Ta dẫn nàng đi."

Tần Dục cười nói, khi ở một chỗ với Lục Di Ninh, mỗi phút mỗi giây hắn đều thấy rất vui vẻ, hiện tại hắn rất thảnh thơi nên thích tranh thủ toàn bộ thời gian để ở cùng Lục Di Ninh.

Dù chỉ là trò chuyện cùng với Lục Di Ninh thì cả thể xác và tinh thần đang căng thẳng của hắn cũng có thể thả lỏng.

Tần Dục không thể ra ngoài như vậy, người trong Kinh thành quen biết hắn không nhiều nhưng người biết Đoan vương không thể đi lại được thì vô cùng nhiều, nếu hắn cho người đẩy xe lăn đi xem đèn thì nhất định sẽ bị nhận ra, không chừng còn gặp phải phiền phức.

Bởi vậy Tần Dục hay cho người mang một cái kiệu nhỏ hai người nâng đến, sau khi đến nơi xuống xe ngựa rồi thì hắn liền ngồi vào trong kiệu, sau đó để cho người ta nâng đi ở bên cạnh Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh mặc nam trang, hiếu kỳ nhìn đèn lồng đầy màu sắc ở xung quanh, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên nàng đang rất vui vẻ, nhưng mà khi mắt liếc nhìn qua Tần Dục đang ngồi trên kiệu cạnh mình thì lại có chút buồn bực

-- Tần Dục sao lại không thể cùng đi bộ với nàng chứ?

Nhìn không thấy Tần Dục, nàng có chút sợ hãi... Lục Di Ninh nhích lại gần cỗ kiệu của Tần Dục theo bản năng.

Lục Di Ninh cảm thấy hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, nhưng ngược lại Tần Dục lại không thấy hội đèn lồng này thú vị, hắn ngồi ở trong kiệu và đang nghĩ về chuyện của Tây Bắc.

Nghĩ một lát, Tần Dục liền nghĩ đến nhập thần, cho đến khi có một bàn tay nắm lấy quần áo hắn—— Vương phi của hắn, vươn tay từ cửa sổ nhỏ bên cạnh kiệu vào trong bắt lấy hắn.

Bàn tay trắng nõn mềm mại nắm chặt quần áo của mình, thể hiện rõ ràng cảm xúc bất an của Lục Di Ninh... Tần Dục vươn tay cầm lấy bàn tay đó.

Lúc mới thành thân thì cực kỳ thô ráp, trên bàn tay còn có rất nhiều vết sẹo, nhưng lúc này thì đã trở nên cực kỳ mềm mại, có thể nói là làn da như mỡ đông, thật không biết là Vương phi hắn làm như thế nào... Tần Dục nắm một bàn tay như vậy thì đột nhiên không nghĩ đến chuyện Tây Bắc nữa.

Chiếc kiệu hơi nghiêng qua một bên, bởi vì Lục Di Ninh vươn tay vào nên màn che hơi xốc lên một ít, Tần Dục nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng chủ yếu là nhìn Lục Di Ninh.

Rất nhiều quý nữ trong kinh đều đi ra ngoài rước đèn hội vào Tết nguyên tiêu hôm nay, những nữ tử bên ngoài đều không thu hút sự chú ý của mọi người nhưng lại có rất nhiều người chú ý tới Lục Di Ninh như cũ.

Tuy Lục Di Ninh mặc nam trang nhưng thân hình nàng nhỏ gầy lại xinh đẹp như vậy, người chung quanh liếc mắt một cái đều có thể nhận ra nàng không phải nam tử mà là một mỹ nữ, nên không tránh khỏi việc bị nhìn nhiều lần.

Bị người chung quanh không ngừng đánh giá, Lục Di Ninh có chút khó chịu, nhưng Tần Dục vẫn nắm chặt tay nàng nên nàng cũng không quá sợ hãi, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi cứng ngắc, trông cực kỳ nghiêm túc.

Đi về phía hội đèn lồng, có rất nhiều thương gia (1) đã chuẩn bị một ít hoa đăng để tặng cho người đoán trúng câu đố trên đèn, Lục Di Ninh chưa đi được bao nhiêu xa đã đụng phải một thương gia như vậy.

(1) Thương gia: con buôn, nhà buôn (người làm ăn buôn bán)

Rất nhiều người vây quanh chủ quán, tranh nhau đoán đố đèn, tất cả những gì họ nói Lục Di Ninh đều nghe không hiểu, nên trên mặt nàng cũng đầy vẻ hiếu kỳ.

"Muốn hoa đăng sao?"

Tần Dục hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!