Chương 32: Trừ tịch* yến(1)

Edit: Thỏ

Beta: Dao

*Trừ tịch: Giao thừa

Tần Dục dẫn Lục Di Ninh đến nơi ở của Hồ đại phu.

Hồ đại phu và Hồ phu nhân không có con cái, chỉ nhận vài đồ đệ, những đồ đệ đó đều do Tần Dục đưa đến, vì vậy Tần Dục đối với vợ chồng Hồ đại phu hết sức tín nhiệm, mà hai người họ cũng không phụ lòng tin của hắn. Lúc trước Đoan Vương phủ bị Tần Diễn cho người bao vây, chính họ kiên quyết không chịu rời đi.

Nhưng Tần Diễn sao có thể cho phép hai đại phu ở lại? Cuối cùng phải đuổi bọn họ ra ngoài, nơi ở cũng bị một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ.

Đương nhiên, lúc này viện vẫn còn rất tốt, ngoài phòng đầy ắp dược liệu đang phơi nắng không nói, ở trong phòng, còn có từng hàng tủ lớn chuyên cất giữ thảo dược.

Rất nhiều loại dược không để được lâu, cho nên dược liệu ở đây tuy nhiều loại, nhưng mỗi loại số lượng rất ít, rất nhiều loại ngày thường Hồ đại phu căn bản không dùng đến, thu vào phòng khi cần thiết dùng mới tới mà thôi.

Lục Di Ninh chủ động nói muốn đi dược liệu, nhưng sau khi Tần Dục đưa nàng tới sân viện của Hồ đại phu, nàng lại trốn phía sau kéo tay áo hắn, còn không kìm chế được mà hơi hơi phát run.

"Làm sao vậy?" Tần Dục phát hiện Lục Di Ninh khác thường, lo lắng nhìn nàng.

Thế nhưng Lục Di Ninh lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn: "Ta không sao, đừng… Đừng lo lắng."

Ngoài miệng nói mình không sao, nhưng trong mắt hoảng sợ rõ ràng, bộ dạng không có chuyện gì nào phải như vậy… Tần Dục thấy Lục Di Ninh như thế, đầu tiên là đau lòng, ngay sau đó lại nhịn không được nghi ngờ —— Lục Di Ninh, nàng đang sợ cái gì?

"Đừng sợ." Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh trấn an (1) nàng.

(1) Trấn an: làm yên lòng, vỗ về, động viên.

Lục Di Ninh thoáng nhìn Tần Dục, hít sâu một hơi, rốt cuộc không còn run nữa, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh, bộ dáng chim sợ cành cong (2).

(2) Chim sợ cành cong (Kính cung chi điểu): chim bị cung tên bắn trượt nên sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung, hàm ý chỉ sự lo sợ, hoảng hốt

Đồ đệ Hồ đại phu thấy Tần Dục tới, lập tức đi tìm người.

"Vương gia có việc gì?" Hồ đại phu khó hiểu nhìn Tần Dục, bình thường Đoan Vương sẽ không đến chỗ này.

"Đi xem một chút." Tần Dục nói, đem Lục Di Ninh kéo đến trước mặt: "Trước tiên Hồ đại phu hãy bắt mạch cho Vương phi."

Đã vài ngày Hồ đại phu chưa bắt mạch cho Lục Di Ninh, nghe Tần Dục nói vậy, liền chẩn mạch cho nàng, ngay sau đó kinh ngạc: "Vương gia, thân thể Vương phi đã khôi phục hoàn toàn."

Lần đầu bắt mạch cho Lục Di Ninh, thân thể nàng hư tổn nặng nề, vẫn nghĩ phải điều dưỡng ít nhất vài năm mới có thể tốt lên, nhưng chỉ qua mấy tháng, không ngờ đã khôi phục như người thường.

Hiện tại thân thể Đoan Vương phi dù không quá khỏe mạnh, nhưng vẫn hơn những tiểu thư mỏng manh yếu đuối ở kinh thành.

Tần Dục không học y, nhưng đối với y thuật xem như biết chút ít, hiểu rằng thân thể Lục Di Ninh tốt lên nhanh như vậy chắc chắn có chỗ không bình thường.

Nhưng coi như trên người Lục Di Ninh có nhiều điểm đáng ngờ, hắn vẫn tin tưởng nàng, không chỉ vì đời trước nàng liều mình cứu giúp, mà còn vì thời gian chung sống vừa qua.

"Từ nay nàng muốn ăn gì thì ăn, vui không?" Tần Dục xoa đầu Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh vốn đang bất an, lúc này nghe được Tần Dục nói cho mình ăn, chút ít không an lòng lập tức bay đi hết: "Ta muốn ăn thịt!"

"Về sau mỗi ngày đều cho nàng ăn thịt." Tần Dục nói.

Lục Di Ninh rất vui mừng, nàng sờ tay Tần Dục, chỉ ra chỗ dược liệu đang được phơi khô: "Ta, muốn đi xem."

"Ta đi cùng nàng." Tần Dục nói, hắn không biết vì sao Lục Di Ninh sợ hãi, nhưng có hắn bên cạnh, chắc nàng sẽ bớt sợ hơn nhiều.

Lúc trước đều là Lục Di Ninh đi theo Tần Dục, lần này lại là Tần Dục theo sau Lục Di Ninh. Hắn thấy nàng cầm rổ tre, nhìn từng loại dược liệu đang phơi, thỉnh thoảng nhặt lên vài thứ cho vào rổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!