Chương 22: Quyền nắm giữ (3)

Edit: A Cảnh

Beta: Dao

Sau khi Tần Dục dùng bữa với Triệu Hoàng hậu xong, liền chuẩn bị xuất cung, hắn đã có phủ ở ngoài, ngủ lại trong cung thì không tốt.

"Chiêu Dương ở lại trong cung mấy ngày đi.

"Triệu Hoàng hậu không khỏi nhìn thoáng qua Tần Dục, lại đau lòng nhìn về phía Chiêu Dương, chỉ là tuy bà đau lòng, cũng đau ở trong mắt trong lòng(*), lông mày vẫn như cũ gắt gao nhăn lại. (*) Beta: đây là nguyên văn convert ạ, ai thấy kì kì thì cũng đừng théc méc nha °v°"Mẫu hậu, vẫn nên để Chiêu Dương trở về với con thì hơn, về sau con sẽ thường mang muội ấy tiến cung thăm người.

"Tần Dục nói, hoàn cảnh trong cung không thích hợp với Chiêu Dương, mẫu hậu hắn... Mẫu hậu hắn đối với Chiêu Dương chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà thôi, hơn phân nửa sẽ răn dạy Chiêu Dương, nhưng mà như vậy chỉ khiến cho Chiêu Dương càng trở nên nhát gan. Quả thật Triệu Hoàng hậu cũng không biết ngày thường nên nói gì với nữ nhi của mình, bà mất mát nhìn Chiêu Dương một cái rồi thả người đi. Sau khi trở lại Đoan vương phủ, đột nhiên Tần Dục nói với Chiêu Dương:"Nếu muội cảm thấy nhàm chán, không bằng dạy chữ cho nha hoàn trong phủ đi."

Chiêu Dương không giỏi nữ hồng, cầm kỳ thư họa cũng học bình thường, ngày thường có thể nói là không có chuyện gì để làm, mà Tần Dục thì vẫn cảm thấy, đã là người nhất định muốn làm một chút việc gì đó.

"Muội á hả?"

Chiêu Dương cả kinh.

"Đương nhiên rồi." Tần Dục nói, tuy rằng học thức của Chiêu Dương không xuất chúng, nhưng dạy chữ cho nha hoàn cũng không phải khó khăn gì.

Thâý Chiêu Dương có vẻ như rất hứng thú, Tần Dục dứt khoát kêu quản gia đến, bảo hắn đem chuyện này đi an bài. Hắn đã nghĩ kĩ con đường tương lai mà mình muốn đi rồi, cũng biết đến thời điểm bản thân thiếu người dùng, bởi vậy ngay cả thái giám trong phủ cũng không tha, dạy bọn họ biết chữ, nếu thái giám có thể dùng, thì tất nhiên nha hoàn cũng có thể dùng.

Nha hoàn không làm quan viên được, thì để cho các nàng biết chữ học tính sổ sách, cũng có thể quản lý khố phòng. các nàng còn có thể làm một ít như quan lý chuyện văn thư nội vụ linh tinh. Ở tiền triều, trong cung đa số mọi chuyện đều là nữ quan làm cả.

Nếu nữ quan không gả, sẽ còn trung thành hơn so với nam nhân, chung quy các nàng thân là nữ tử, khó có thể nguyện trung thành người khác trừ hắn.

An bài chuyện Chiêu Dương xong, Tần Dục lại ban thưởng rất nhiều cho Thọ Hỉ.

Lục Di Ninh với hắn mà nói không phải bình thường, Thọ Hỉ cũng giống vậy, chỉ là cảm tình của hắn đối với Thọ Hỉ, cũng không có phức tạp như vậy, chỉ cảm nhớ sự trung thành của hắn.

Vào buổi tối, Tần Dục giống như bình thường dạy Lục Di Ninh nói chuyện.

Lục Di Ninh vẫn như cũ nghe rất nghiêm túc nhưng lại không có phản ứng gì.

"Ngày mai ta không thể ở trong phủ..." Nhìn Lục Di Ninh, Tần Dục đột nhiên nói, lúc trước khi bị tứ hôn, Vĩnh Thành đế nhiều lần nổi giận với hắn, quyền lợi trên tay hắn cũng càng ngày càng ít, sau này, quyền lợi của hắn lại từng chút từng chút trở về, tất nhiên sẽ không thể cả ngày ở cùng với Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh khó hiểu nhìn Tần Dục.

Tần Dục cười cười, rồi dắt nàng cùng đi nghỉ sớm.

Tần Dục rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, cũng chưa từng phát hiện ngay sau khi hắn đi vào giấc ngủ, Lục Di Ninh bên người hắn đột nhiên mở mắt, sau đó cả người liền bắt đầu nín thở, nghẹn đỏ bừng hai má.

Nàng nín thở một hồi, nhíu nhíu mày, sau đó mới ngủ.

Ngày thứ hai, Tần Dục dậy sớm hơn so với ngày thường, mà hắn vừa động thì Lục Di Ninh cũng tỉnh theo.

Giúp Lục Di Ninh thay quần áo xong, Tần Dục lại không đút nàng ăn, chỉ cho nàng một bát cháo, sau đó tự mình làm mẫu ăn.

Lục Di Ninh có chút ủy khuất nhìn Tần Dục một hồi lâu, lấy thìa qua chậm rãi ăn, ăn một ngụm thì lại nhìn Tần Dục một chút.

Tần Dục gần như khắc chế bản thân không được mà muốn lấy thìa tiếp tục đút cho nàng ăn, nhưng đến cùng vẫn nhịn lại: "Di Ninh, hôm nay ta muốn đi ra ngoài, buổi tối mới về, nàng ngoan ngoãn ở trong phủ, được không?

"Đoán chừng Lục Di Ninh nghe cũng không thể hiểu, Tần Dục lại nhìn nàng cười cười, sau đó sai Thọ Hỉ đẩy mình đi ra. Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi, liền đi theo sau, mấy ngày này có thể nói thời thời khắc khắc đều ở cùng Tần Dục, ngay cả Tần Dục đi nhà xí cũng muốn ở cửa chờ, lúc này tất nhiên không có khả năng không đi cùng. Tần Dục đến cửa, liền nói với Lục Di Ninh:"Nàng trở về đi.

"Lục Di Ninh cũng không muốn đi, thấy Tần Dục bị thị vệ bưng lên xe ngựa, thì cũng muốn trèo lên theo, nhưng lại bị hai bà vú già Tần Dục phái tới chiếu cố nàng chặn lại. Nàng rất gầy gò nhỏ bé, bị hai bà vú già chắn ở phía trước, căn bản là không thể ra ngoài, mấy ngày này hai vú già này cứ lắc lư bên người nàng, cho nên nàng đã quen không có cắn xé các nàng... Lục Di Ninh phát ra âm thanh"ô ô" tựa như tiếng khóc, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa.

Thế giới này đối với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ, chỉ có Tần Dục là người duy nhất tốt với nàng, cho nên nàng không hề tránh né còn ỷ lại vào Tần Dục, giống như chim non bình thường, không muốn rời khỏi Tần Dục.

Nhưng mà hiện tại Tần Dục lại đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!